Con ngựa ở trong mưa chạy băng băng, chở hai hình bóng đang dựa vào nhau đầy gắn bó.
Hoàng cung Ân quốc...
Hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ, rốt cuộckhi mặt trời lặn cũng đã tới được hoàng cung. Nhất Thuần lại bởi vì hai ngày qua phải đi trong mưa, mệt nhọc cũng lạnh giá đã chìm vào hôn mê.
Trong hoàng cung rông lớn bây giờ lại loạn thành một đoàn, tất cả các ngự y cung nội đang run run quỳ gối dưới long sàng.
Long Tiêu ngày đêm thủ hộ ở trước long sàng, không còn giống trong quá khứ tuỳ ý làm loạn nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn giai nhân nằm trên long sàng, trong mắt là một mảng trầm tư, làm cho người ta hoài nghi -- hắn có phải là hoàng đế của Ân quốc hay không?
Chưa từng nhìn thấy hoàng thượng như vậy bao giờ, cho nên hắn càng làm cho người ta sinh ra sợ hãi.
Nhất Thuần nỗ lực mở hai mắt ra, ánh mắt trống rỗngcủa từ từ thu về tiêu cự. Đập vào mắt nàng là một phòng minh hoàng (2),cái nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này đã chứng kiến nàng yêu và hận như thế nào, có nụ cười và cũng có nước mắt.
(2) phòng toàn màu vàng sáng rực.
"Đã tỉnh rồi hả?" giọng nam khàn khàn, không khó liền có thể nghe ra sự nóng nảy cùng kích động bên trong, quen thuộc tới mức khiến nàng động lòng.
Là hắn, Long Tiêu. Gương mặt tiều tụy, lại tràn ngập niềm vui phát ra từ nội tâm.
"Để cho bệ hạ phải lo lắng rồi!" Nhất Thuần thản nhiên nói, lời nói khách khí lạnh nhạt như muốn xây một thành đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567276/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.