"Được rồi, ta chọc nàng chút thôi, mau dậy đi." Nhìn Nhất Thuần có vẻ tức giận, hắn vui vẻ cười trộm, sau đó dịu dàng dụ dỗ nàng rời giường.
Nhất Thuần không biết là mình có vấn đề hay là nam nhân ở trước mắt có vấn đề, trong ánh mắt của hắn không còn sự cợt nhã như lần đầu tiên gặp mặt, thay vào đó là một ánh mắt dịu dàng cưng chiều. Nhưng lòng tự trọng của nàng cao như thê làm sao có thể thuận theo ý của hắn, chỉ đành mặc kệ để hắn đỡ nàng ngồi dậy.
Mặc dù đã vào thu, ánh nắng gắt gao của buổi chiều cuối thu để lại trong nàng sự xao động mạnh mẽ. Đứng ở trên lầu các nhìn xuống, ở nơi xa sơn minh thủy tú, phảng phất như đang tiến vào vùng sông nước Giang Nam, nâng lên nhiều hơn vẻ u sầu.
Tin cẩn thận đỡ nàng, một tấc cũng không rời canh giữ ở bên người nàng, một hồi thì sai ngời dâng lên nước uống, một hồi lại sai người dâng lên thức ăn, sợ nàng đói bụng hay mệt mỏi. Bên cạnh bọn nha hoàn mắt cũng đã muốn rớt ra ngoài, từ lúc nào Tin vương gia lại có vẻ mặt ôn nhu biết săn sóc người khác như vậy?
"Một Vương gia cao cao tại thượng như vậy chẳng lẽ không có chuyện gì khác để làm sao?" Nhất Thuần không cách nào nhịn được những ánh mắt nóng bỏng kia đành quay lưng về phía hắn, ánh mắt mặc dù đang nhìn nơi xa, trong lòng đang suy nghĩ như thế nào để đuổi hắn đi.
"Dĩ nhiên không phải, chỉ là ta hiện tại đem thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-tinh-nhan-cua-hoang-de/1567235/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.