“Kỳ thực, phu quân nói không sai. Chị cũng thấy hai đứa hợp nhau lắm đấy!” 
Chu Diễm Quỳnh cuối cùng cũng không nhịn được, vừa cười vừa nói. 
“Hợp cái gì mà hợp? Rõ ràng là thiên địch (kẻ thù không đội trời chung) với nhau thì có!” 
Cả hai người cùng đồng thanh. 
“Đấy, xem đi, đến cả tâm ý cũng tương thông kìa! Hai đứa cứ cố chối chứ đây rõ ràng là ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’ còn gì, chả lẽ không phải sao?” 
Chu Diễm Quỳnh trêu. 
“Nhị tẩu, chị đừng nói linh tinh! Cho dù đàn ông trên thế gian này có chết hết, em cũng sẽ không đi yêu một tên ngoại trừ đẹp mã ra không còn điểm gì tốt như hắn!” 
“Câu ấy phải tôi nói mới đúng, cho dù phụ nữ trên đời có chết hết, tôi cũng không đi yêu loại con đàn ông như cô! Vợ tôi phải là người nhu mì, nết na, xinh đẹp, nữ tính. Trong bốn cái đó, cô chỉ được cái xi... không, cô không có cái nào cả!” 
“Này! Nói lời thật lòng đi! Anh vừa mới rồi định khen tôi xinh đẹp như thiên tiên đúng không?” 
Hàn Thu Thủy vừa nói vừa cười một cách bỉ ổi. 
“Cái gì mà thiên tiên? Không có! Cô đừng ảo tưởng!” 
Dư Tự Lực thẹn quá hóa giận, độp lại ngay tức thì. 
“Này, ý gì đấy? Tôi nghe rõ ràng mà! Thật lòng một chút đi! Ít nhất tôi còn công nhận cái túi thịt của anh không đến nỗi xấu đấy, con lợn này!” 
“Tôi đang nói lời thật lòng đấy, đồ dữ như hổ báo!” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3720667/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.