Chương trước
Chương sau
Đang ăn thì bị làm phiền, lại cộng thêm thái độ của Nguyễn Đông Thanh khác hẳn thói quen cởi mở lễ độ bình thường, hai người Đông Phúc đều đã nhận định rõ kẻ đến không thiện.

Trương Dực Đức vốn nóng tính, toan đứng dậy đuổi khách thì có một bàn tay đè vai gã xuống.

Nguyễn Đông Thanh vỗ vỗ vai gã, lắc đầu. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta hiểu rõ, bản thân hắn còn cái danh hão từ hai lần luận đạo để khiến mấy kẻ tai to mặt lớn này kiêng kị vài phần, cho dù có tỏ thái độ một chút chắc cũng không đến nỗi gặp họa sát thân. Nhưng hai người Trương, Đông thì khác: họ tuyệt đối không đắc tội nổi người như Diệp Phàm. Thế nên, hiện tại, tốt nhất là hắn vẫn nên phối hợp thì hơn, tránh cho tình huống xấu đi.

Nghĩ vậy, Nguyễn Đông Thanh bèn đứng lên, thở hắt ra một hơi, lại nói:

“Có lẽ hẹn hai bác hôm khác. Hôm nay xem ra em có việc bận rồi.”

Đông Phúc không yên tâm, hỏi:

“Đối phương là ai? Chú liệu có gặp khó khăn gì không?”

“Hai bác yên tâm. Không có chuyện gì lớn. Chả là khi trước em có nhận mấy đứa học trò. Nay chúng nó ra ngoài gây chuyện, người ta tìm đến kẻ làm thầy này ấy mà. Đợi hôm nào rảnh em sẽ đến thưa lại cụ thể với các bác sau.”

Nguyễn Đông Thanh trấn an hai người, đoạn quay lại phía Diệp Phàm, nói:

“Vậy xin mời các hạ dẫn đường.”

oOo

Quốc sư Đại Thục dẫn Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đến một dinh thự lớn trong thành, chuyên dụng để tiếp đón khách quý. Hai người đi qua khoảng sân bài trí trang nhã, đến trước cửa phòng khách. Bấy giờ, Diệp Phàm mới gõ cửa ba tiếng, nói:

“Điện hạ, đã mời được tiên sinh đến.”

Đoạn quay lại phía Nguyễn Đông Thanh, làm dấu mời về phía cánh cửa:

“Thỉnh.”

Nguyễn Đông Thanh giật mình. Xem chừng kẻ mời hắn đến nói chuyện vai vế còn cao hơn Diệp Phàm. Mới rồi nghe y hô “điện hạ”, chẳng nhẽ là vương gia hay hoàng tử nào của Đại Thục?

Nghĩ vậy, gã hít sâu lấy một hơi, chuẩn bị sẵn tinh thần, rồi mới đẩy cửa bước vào.

Người trong căn phòng té ra chẳng phải vương công quý tộc gì của Đại Thục, ngược lại còn có thể tính là một người quen. Thấy Bích Mặc tiên sinh bước vào, thiếu niên vội tiến tới, cung tay:



“Tiên sinh, đã đường đột ngài rồi! Vốn cô định đợi đến sáng mai mới tìm ngài thưa chuyện, song xét tới tầm quan trọng cũng như tính cấp bách của tin tức mà Diệp quốc sư mang đến, ta lại đành phải gọi ngài đến đây một chuyến. Mong tiên sinh thứ lỗi!”

Thấy người mời mình đến là Lê Tam Thành, sự khó chịu mới rồi của Nguyễn Đông Thanh đã giảm không ít. Qua tiếp xúc với vị Thái tử Đại Việt này trong thời gian làm quan tiếp sứ, gã cũng thấy y không tệ, ít nhất là không có vẻ cảm tính, khó chiều như Trư Đế. Lại thêm dạo thời gian trước, khi Dực hoàng đế hạ chỉ trách tội, thái tử Thành cũng là một trong những người lên tiếng nói đỡ cho gã. Thành thử, nếu bảo Bích Mặc tiên sinh của chúng ta không có tí ti hảo cảm nào đối với thái tử Đại Việt thì hiển nhiên là nói dối.

Nguyễn Đông Thanh vội vàng đáp lễ, lại hỏi:

“Thảo dân không dám, điện hạ quá lời. Không rõ tin tức cấp bách về bốn đứa nhóc kia mà điện hạ nói là chuyện gì?”

Lê Tam Thành trỏ tay về phía cái bàn nước trong phòng, nói:

“Mời tiên sinh ngồi xuống uống ngụm nước rồi chúng ta nói chuyện cụ thể.”

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, đợi người hầu dâng trà lên lại lùi xuống, thái tử Thành mới bắt đầu giải thích rõ đầu đuôi ngọn ngành cho Bích Mặc tiên sinh nghe.

Thì ra, chiến tranh Hải Thú kết thúc, quốc quân các nước hiện tại mới có thời gian mà bắt đầu luận công ban thưởng, luận tội trách phạt. Mà vì vậy, hiển nhiên chuyện của bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân cũng không thể trì hoãn thêm nữa. Cửu Liên Vương khi trước nói không sai, tội đào ngũ trong chiến tranh Hải Thú là tội rất nặng, có thể tính là phản bội lại toàn bộ nhân tộc Huyền Hoàng giới.

Song, bối cảnh của bốn người Toái Đản Cuồng Ma cũng vô cùng đặc thù: họ là môn hạ Lão Thụ cổ viện, là đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh – kẻ từng hai lần đánh biến dạng đại đạo. Cho dù có muốn trách phạt, thì cũng không có kẻ nào dám làm qua loa, tắc trách, chừa ra bất cứ sơ hở nào để Nguyễn Đông Thanh có thể “kiếm cớ báo thù”. Bởi vậy, quốc quân các nước sau khoảng thời gian thư từ bàn bạc, mới quyết định mở một cuộc hội nghị, kiêm luôn phiên tòa tại Đại Thục, bàn về việc xử trí bốn đệ tử cổ viện. Mà lần này, Diệp Phàm đường xá xa xôi đến tận thành Bạch Đế, là muốn mời Nguyễn Đông Thanh đến Đại Thục, tham dự phiên xét xử này dưới danh nghĩa sư phụ của trọng phạm.

Nguyễn Đông Thanh nghe đến đây thì cũng hiểu đại khái rồi. Nói chung là người ta ngại cái danh hão của gã, nên cho gã một cơ hội ra tòa làm “luật sư” cho bốn đứa đệ tử. Nếu cãi thắng, thì cho dù có không giúp được bốn người Lý Thanh Vân thoát tội hoàn toàn, cũng giảm được án, ít nhất là không phải chịu tội chết. Còn nếu thất bại, e rằng hắn cũng sẽ bị liên đới.

Cho dù chuyện này có xảy ra từ khi trước, lúc mới quen biết bốn người Lý Thanh Vân, tình cảm chưa sâu nặng gì, thì về lý, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng không có đường lùi. Nói đùa, không tính Đỗ Thải Hà là “trẻ mồ côi” ra, thì ba người còn lại đều có bối cảnh không nhỏ. Cha mẹ nhà người ta giao con cái cho hắn dạy dỗ, nếu chẳng may chúng có xảy ra chuyện gì, người ta đến tìm gã đòi nợ cũng là lẽ đương nhiên. Hắn chỉ là người trần mắt thịt, trong khi phụ huynh cổ viện có nhà nào mà tầm thường? Tuy bình thường, bọn họ ai nấy đều thân thiện hòa đồng, nhưng ai có thể đảm bảo, nếu bốn đứa nhóc kia gặp nạn bỏ mình, sẽ không có ai trở mặt thành thù, tìm Nguyễn Đông Thanh tính sổ?

Nhưng kể cả khi không xét đến chuyện liệu phụ huynh cổ viện có đòi lôi gã ra làm con dê tế thần hay không, thì hiện tại Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng không định ngồi yên, không quản chuyện này. Có một năm sống chung với bốn thiếu niên nam nữ, dạy họ học, uốn nắn họ cách làm người, tình nghĩa thầy trò giữa hai phía là không thể phủ nhận. Dẫu sao, Nguyễn Đông Thanh hắn cũng không phải làm bằng sắt đá. Nay trò gặp nạn, kẻ làm thầy như hắn há có thể ngồi yên, thấy chết không cứu? Lại nói, tuy bản lĩnh của bốn người họ không phải do Nguyễn Đông Thanh hắn dạy, nhưng cách làm người của họ thì hắn dám lấy tính mạng ra cược. Nghĩ xong xuôi vấn đề này, Nguyễn Đông Thanh thở ra một hơi, coi như làm quyết định. Đoạn, gã bèn hướng Lê Tam Thành, hỏi:

“Xin hỏi thái tử điện hạ, phiên tòa của bốn đứa nó bao giờ thì tổ chức?”

Thái tử Thành đáp:

“Thưa tiên sinh, chừng một tháng nữa chính thức bắt đầu họp. Lần này, cô đại diện cho Đại Việt mà tham dự, dự định bảy ngày nữa sẽ xuất phát từ thành Bạch Đế. Nếu tiên sinh không chê, cô muốn mời ngài cùng đồng hành. Không biết ý tiên sinh thế nào?”

“Vậy xin theo sắp xếp của điện hạ!”

oOo

Bảy ngày sau...

Tại gần cửa vào khu vực truyền tống thành Bạch Đế.



Có một đoàn người tụ tập ở đây tiễn chân Bích Mặc tiên sinh.

Lần này, cùng đồng hành với Nguyễn Đông Thanh, ngoại trừ Lê Tam Thành cùng cận vệ của y, còn có quốc sư Đại Thục, Diệp Phàm, cùng hai người Dư Tự Lực, Hàn Thu Thủy. Cô mèo máy Hồng Đô là thị nữ kiêm hộ vệ của Bích Mặc tiên sinh, đương nhiên là cũng không thể vắng mặt.

Lê Tam Thành đi làm gì đã nói từ trước, không cần nhắc lại. Diệp Phàm lấy cớ là chủ nhà, đi làm dẫn đường cho đoàn người, thực chất là muốn ở cạnh giám sát nhất cử nhất động của Bích Mặc tiên sinh. Hồng Đô cũng càng chả cần phải bàn. Nhiệm vụ của cô mèo máy xưa nay chưa từng thay đổi, cho dù là khi Bích Mặc tiên sinh từ quan, cô nàng cũng từ chức đi theo, huống chi là lúc này.

Chỉ có Dư Tự Lực và Hàn Thu Thủy, vốn đang là nhân viên trong biên chế của phủ Khai Phong, vậy mà cũng đi cùng đoàn mới là chuyện đáng nói. Kẻ trước lấy cớ xưởng thuốc đã vào guồng, không cần y ở lại giám sát, đường xá đến Đại Thục xa xôi, khí hậu lại khác biệt, nên muốn đi theo phòng khi Bích Mặc tiên sinh không quen thời tiết, ngộ nhỡ có ngã bệnh, thì còn tiện có người chăm sóc. Nguyễn Đông Thanh nghe bùi tai, nghĩ kỹ cũng thấy phải, bèn đồng ý. Về phần Hàn tiểu thư...

Cô nàng không thèm cả nghĩ lý do, quẳng hết việc trên mình cho hai anh em Anh Tuấn, Thanh Tú, nằng nặc đòi theo Bích Mặc tiên sinh. Nguyễn Đông Thanh bị con nhỏ mặt dày này bám theo cả ngày, léo nhéo bên người từ sáng sớm đến tối khuya, đến nỗi tai sắp mọc kén tới nơi, không chịu nổi nữa đành nhận lời.

Long U và Lã Vọng Thiên kỳ thực cũng rất muốn đi theo, song tạm thời còn không dứt ra khỏi công vụ trên người được, chỉ biết gặm nhấm nỗi ghen tỵ dành cho hai người Dư, Hàn.

Bởi có hai người Hàn Thu Thủy cùng đi, cho nên đến tiễn chân đoàn người ngoại trừ thành viên phủ Khai Phong và Tam Kim ngũ lão, còn có đôi vợ chồng Hoàng Lâm – Chu Diễm Quỳnh.

Ông chủ Hoàng lúc này đang nói chuyện với Dư ngỗ tác ở một góc, chả biết là chuyện gì. Còn bà chủ Chu thì đang dặn dò Hàn Thu Thủy cẩn thận:

“Đại ca có gửi thư về, báo vẫn khỏe mạnh bình an. Dặn em không cần lo lắng, chỉ cần học tập thật tốt bên cạnh tiên sinh là được.”

Hàn thị gật đầu, cũng dặn dò nhị tẩu ở nhà giữ sức khỏe. Đúng lúc này thì hai người Hoàng, Dư có vẻ cũng đã nói chuyện xong xuôi, tiến về phía hai người phụ nữ. Hoàng Lâm vỗ vỗ vai Dư Tự Lực, nói:

“Được rồi! Hai đứa lên đường mạnh giỏi. Thu Thủy tính nóng nảy, không giỏi suy nghĩ trước sau, nhưng có chú là người cẩn thận ở cạnh săn sóc thì anh cũng yên tâm rồi. Anh chị giao con bé cho chú đấy!”

Hàn Thu Thủy nghe nhị ca nói vậy thì giãy nảy lên:

“Nhị ca, anh lại nói linh tinh cái gì vậy?! Làm gì mà nghe như định gả em cho tên chết bầm này chứ?”

Dư Tự Lực cũng cau mày:

“Hoàng lão ca, tiểu đệ đi theo là để chăm sóc tiên sinh. Không có ý định quan tâm đến sống chết của con nhỏ đanh đá này!”

“Bảo ai là đanh đá hả cái tên ngu như lợn này?”

“Cô bảo ai là lợn?”

Cả hai người Dư, Hàn cùng xù lông lên. Bà chủ Chu một tay bám vào vai chồng, một tay che miệng nén cười, cả người run lên. Ông chủ Hoàng cũng chỉ biết mang bộ mặt “hận rèn sắt không thành thép” mà ôm lấy vợ mình, lắc đầu ngao ngán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.