“Ma đầu! Nạp mạng đây!”
Trừng Quang gầm lên một tiếng, nắm đấm tỏa ánh sáng vàng tựa như một vầng dương, tống thẳng về phía đỉnh đầu gã đàn ông vừa xuất hiện.
“Không tệ. So với lão sư già kia thì mạnh hơn vài phần.”
Mạc Tuyên đưa bàn tay ra, tóm lấy đầu quyền của Trừng Quang. Chỉ nghe ầm một tiếng, áo cà sa của gã hòa thượng đã rách toạc thành vô số mảnh, bay tung về phía sau như một đàn bướm. Tấm áo rách của Mạc Tuyên cũng bay phấp phới giữa trời lặng gió, hai chân gã lún xuống in lên sàn nhà thành hai dấu chân sâu cỡ nửa đốt tay.
Trừng Quang kêu lên một tiếng, loạng choạng lui ra sau. Lúc này có thể dùng mắt thường để thấy những mạch máu đen thui đang theo bàn tay lan ra khắp người hắn, hệt như một đám giun bò dưới làn da. Gã hòa thượng vội vàng ngồi xuống, vận công trục dị vật trong người ra ngoài.
“Tuyên... thật là mày đúng không?”
“Mười mấy năm không gặp. Chị vẫn như xưa, chị Tú.”
Mạc Tuyên gật đầu với Mạc Kỳ Hoa một cái, đoạn lại nhìn Lý Bố Y:
“Mấy năm nay lên chức nhanh thật đấy, phải không, bạn hiền?”
Hai chữ sau cùng, Mạc Tuyên nhấn rất nặng, đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chặp vào gã thư sinh. Kẻ sau quay mặt sang hướng khác, nói:
“May mắn được tiên sinh cất nhắc.”
“Phải không? Không bán thuốc ở điện Kính Thiên nữa à?”
Mạc Tuyên cười phá lên.
“Mạc thí chủ, hiện giờ ngài cũng xem như là khâm phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3630867/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.