Trừng Quang nói:
“Lý tiên sinh kể nhiều chuyện như vậy, thế nhưng vẫn không nhắc đến nguyên do Mạc Tuyên lại phải tiêu diệt Tiểu Sơn Trang.”
“Nếu ta nói... ba tháng sau khi công tử mất tích, vị Lan phi nương nương kia cũng chết. Triều đình tổ chức một tang lễ qua loa, sau đó tro cốt được đưa ra khỏi cung. Đáng tiếc, Đào Tử Tu sợ đắc tội người trong cung, đến tro cốt của con gái cũng không dám đến lấy. Cuối cùng vẫn là kẻ thư sinh kia nhận hũ tro cốt, gửi vào một ngôi chùa nhỏ trong kinh thành.”
Lý Bố Y cười dài, ngữ điệu nghe đầy sự chua chát và thất vọng.
Không ai nói một tiếng nào.
Lời nói đến đây, cũng đã đủ hiểu gã muốn ám chỉ điều gì.
Mạc Kỳ Hoa lắc đầu, nói:
“Vẫn là tên nhóc năm nào. Đồ cứng đầu... ra ngoài bị người ta ức hiếp đến thế, sao không về trong cốc?”
Trừng Quang vỗ bàn, sẵng giọng đe dọa:
“Mạc cô nương, bần tăng khuyên cô nên chú ý ăn nói sao cho cẩn thận. Nếu để người khác hiểu lầm Bách Thảo cốc đứng về phía ma đầu Mạc Tuyên thì chỉ sợ kết cuộc của chư vị sẽ rất thê thảm.”
“Muốn đánh nhau thì cứ lăn qua đây.”
Mạc Kỳ Hoa bĩu môi, xắn tay áo lên, bộ dáng hùng hùng hổ hổ như một con hổ cái chuẩn bị lăn xả vào giao chiến với kẻ thù.
Trừng Quang bấy giờ cũng bắt quyết, nói:
“Bần tăng đã báo trước, là Mạc cô nương không lĩnh tình, Bách Thảo cốc có hủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3630866/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.