“Ha ha. Chúc mừng Vân lão đại thắng khải hoàn!”
Trình Chân Kim cười vang, chắp tay về phía Vân Tiêu Mạc.
Có thể nói, tâm tình của gã hiện giờ phi thường phức tạp. Hắn kiêng dè Đặng Tiến Đông là thật, song cũng không hi vọng Vân Tiêu Mạc có thể một người ngăn cơn sóng dữ, đánh bại Lệ Chi sơn.
Nếu công lao đều bị Nho Tướng chiếm, thì họ Trình hắn dựa vào cái gì lập công, dựa vào cái gì để lấy lại sự trọng dụng của Lý Thanh Minh?
Trình Chân Kim hi vọng Vân Tiêu Mạc thắng Đặng Tiến Đông, chèn ép sĩ khí của núi Lệ Chi, nhưng tuyệt đối không thể đương trường bắt được Bạch Mã Hầu.
Có thể thắng, nhưng chỉ có thể thắng nhỏ.
Tỉ như hiện giờ.
Thành thử, lúc này, tâm tính của Oanh Thiên Lôi phi thường tốt.
Vân Tiêu Mạc đánh Đặng Tiến Đông phải ôm đầu máu, chật vật chạy trốn. Kể từ khi Bạch Mã Hầu xuất hiện ở chiến trường Lệ Chi sơn đến nay, có lần nào ra trận mà không phong độ bức người? Bạch bào ngân giáp, tay cầm trường côn chỉ tiến không lùi...
Cái người đó hiện giờ cũng phải chật vật chạy về.
Sau trận chiến này, sĩ khí của núi Lệ Chi suy sụp không nói, quan trọng hơn là niềm tin về một Đặng Tiến Đông bách chiến bách thắng trong lòng sĩ tốt núi Lệ Chi đã vỡ vụn.
Mà Vân Tiêu Mạc cũng chỉ có thể không công mà lui.
Nho Tướng quả nhiên lắc đầu, nói:
“Lần này Vân mỗ ra trận, không thể bắt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3615798/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.