Lăng Phong xách đao, phóng tới trước sơn khẩu, quát:
“Dạ Phong Tiêu Lăng Phong ở đây! Bọn chó triều đình kia, ai ra chịu chết trước?”
Trình Chân Kim bĩu môi, nói:
“Vô danh tiểu tốt cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn? Hôm nay hai quả chùy này của ông đây sẽ dạy cho mày biết thế nào là trời cao đất dày!”
Vừa nói, gã vừa xốc hai quả Lôi Động Lượng Ngân chùy lên, hùng hùng hổ hổ muốn xông tới trước trận. Trương Do Cơ thấy vậy, vội vàng lên tiếng:
“Trình nguyên soái chậm đã.”
Trình Chân Kim ngoái sang, khi phát hiện người vừa mở lời là ai thì trong mắt gã hiện lên vẻ khinh bỉ. Theo hắn thấy, một tay đồ kiết xác muốn sư môn không có sư môn, cần gia thế chẳng có gia thế, lại còn xuất thân ở cái đất chó ăn đá gà ăn sỏi như thành Chiết Kích thì có thể có được bao nhiêu tài, bao nhiêu trí?
Gã lên tiếng đáp, nhưng vẻ khinh thường và lạnh nhạt trong ngữ khí thì chẳng thèm che giấu chút nào:
“Không biết Trương tiên sinh có gì chỉ giáo?”
Trương Do Cơ đáp:
“Có câu tướng đối tướng, binh đối binh. Nay Lệ Chi sơn phái một kẻ tiểu tốt ra trận, rõ là muốn thăm dò hư thực của quân ta. Nếu như nguyên soái chưa gì đã tự mình xuất chiến thì há chẳng phải đã trúng kế của đối thủ? Trình nguyên soái, thân phận của ngài thì phải tầm Đặng Tiến Đông, Chu Văn Võ mới xứng làm đối thủ. Cần gì phải chấp một tên cuồng sinh?”
Trình Chân Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3612683/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.