Chương trước
Chương sau
Chuyện Lệ Chi sơn có Lão Thụ cổ viện chống lưng cơ hồ chỉ cần là người có chút đầu óc đều có thể đoán được.

Chỉ dựa vào một Phó Kinh Hồng bị quân Sở đuổi chạy như chó, bị Hồ Ma Huyền Nguyệt đè lên đánh không ngóc đầu dậy nổi, có thể lấy ra được nhiều thứ tốt như thế?

Cho dù có cơ duyên xảo hợp, cũng vị tất đã giữ được.

Thành thử, tuy cũng có kẻ nói Phó Kinh Hồng được kỳ ngộ trong Lệ Chi sơn, nhưng càng nhiều người thiên hướng hắn là con cờ của Nguyễn Đông Thanh.

Chỉ là...

Quân cờ cũng phân làm nhiều loại.

Lơ đãng bỏ xuống một nước nhàn kỳ đương nhiên không thể so với tỉ mỉ sắp đặt một chiêu hiểm kỳ.

Trước đây, ba tộc Bắc Lĩnh đều cho rằng Lệ Chi sơn, Phó Kinh Hồng chẳng qua là một con cờ nhàn rỗi do Nguyễn Đông Thanh tiện tay đánh xuống, đề phòng chuyện gì đó. Dù sao, chuyện Bích Mặc tiên sinh nhậm chức quan Chưởng Ấn thành Bạch Đế, hơn nữa lo liệu quân nhu lương thảo chu toàn đâu ra đấy chỉ cần nghe ngóng một chút là biết, Thậm chí, Bạt Đồ còn cho rằng Nguyễn Đông Thanh sắp sửa từ bỏ quân cờ này, chính đang định chờ quân đội của Phó Kinh Hồng thất thủ sẽ xuất hiện mời chào tàn dư của núi Lệ Chi.

Thế nhưng, nếu những gì Mạc Vấn nói là thật, vậy thì địa vị của núi Lệ Chi cơ hồ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hiện nay ở Huyền Hoàng giới, có lẽ đã không có ai không biết để “bảo vệ đệ tử”, Nguyễn Đông Thanh có thể làm ra chuyện gì.

Núi Lệ Chi cho dù có Đặng Tiến Đông, thậm chí cho dù dám thu nhận Mạc Vấn đi nữa thì cũng chỉ là một bước nhàn kỳ. Đối với toàn bộ thế cuộc mà Nguyễn Đông Thanh đang sắp xếp, nơi đây hẳn là có cũng được mà không cũng chẳng sao.

Thế nhưng, nếu quả đúng như lời Mạc Vấn...

Vậy thì núi Lệ Chi chính là một bước cờ quan trọng.

Bây giờ chọn đứng đội, có thể nói là tương đương với khai quốc công thần, có thể nhận được công tòng long.

Cho dù Đại Việt dốc toàn lực tiến đánh, nơi đây cũng không thất thủ được.

Mạc Vấn bấy giờ mới đáp:

“Mưu tính của Bích Mặc tiên sinh Mạc mỗ không dám nói là nắm chắc, nhưng hẳn là đúng được sáu bảy phần. Ba vị là người làm ăn, hẳn là phải biết lên núi mới bắt được hổ, trên đời không có món lời nào không cần mạo hiểm. Nói đến đây thôi, ba vị gia chủ cứ chầm chậm suy tính, Mạc mỗ muốn đến núi Lệ Chi sớm một chút.”

“Mạc tiên sinh muốn đầu nhập Lệ Chi sơn ngay?”

Nếu lời nói lúc trước là một quả bom, thì bây giờ lại là một can xăng tạt vào đám lửa chưa tàn.

Ba người Hoàn Nhan Quyết nghe mà choáng váng.

Mạc Vấn cười:

“Mạc mỗ một thân một mình, không giống các vị có tiền có người. Muốn sau này có một chỗ cắm dùi trong mắt vị tiên sinh kia, tay trắng gia nhập sao được? Nên cần sớm hành động, lập một chút công lao là hơn. Tuy nói không có tại hạ, Lệ Chi sơn chắc chắn cũng không mất được. Nhưng làm người ấy mà, vẫn phải biết tự giác vì thượng cấp phân ưu mới dễ được trọng dụng.”

Lời đã nói hết.

Tô Nghiên Đình cũng đẩy xe lăn cho Mạc Vấn, chạy đi tìm người của núi Lệ Chi.

oOo

Lại kể chuyện Lệ Chi sơn...

Đặng Tiến Đông đánh lui được Lý Quỷ và Liễu Trường Thanh, hủy được lương thảo, lập tức chạy về Lệ Chi sơn.

Thế nhưng, về đến nơi hắn mới biết quân triều đình vừa dồn sức tiến đánh lên núi hôm qua, sĩ tốt trong sơn trại thiệt hại nặng nề. Vốn là trong núi có tám ngàn thanh niên, nhưng chỉ một đêm đã bị đại kích sĩ của Vân Tiêu Mạc chém gần hai ngàn thủ cấp.

Thành thử, về chưa ấm chân, Đặng Tiến Đông đã được cao tầng gọi đến Quần Anh đường nghị sự.



Hôm qua có thể nói là một trận thảm bại của núi Lệ Chi...

Chỉ một trận đánh kéo dài chưa được nửa canh giờ, thế nhưng Nho Tướng cơ hồ đã đánh mặt đông núi tàn phế. Cuối cùng, vẫn là nhờ có Lăng Phong dựa vào thân pháp như quỷ mị ép sát Vân Tiêu Mạc, ép lão phải rút lui, núi Lệ Chi mới không bị nhổ tận gốc.

Thế nhưng, Lăng Phong là kỳ chiêu.

Chiến tích của hắn quả thật chói mắt, thay đổi thế cuộc, nhưng lại là độc nhất. Bây giờ Vân Tiêu Mạc đã đề phòng, đừng nói là một Lăng Phong, cho dù có mười Lăng Phong cũng không thể nào tiếp cận được lão.

Cũng may...

Chiêu tập kích núi của quân Trình Chân Kim cũng là kỳ mưu.

Cao Tử Trọng tay chỉ địa đồ, nói:

“Đặng hầu quay về, thiết tưởng có thể chặn đứng Vân Tiêu Mạc. Trình Chân Kim không vượt qua được Chu tướng quân. Sắp tới hẳn là sẽ không còn đại chiến tổng lực nữa.”

”Bạch Mã Hầu chặn Vân Tiêu Mạc, cũng đồng nghĩa không thể rời núi. Trình Chân Kim có lương thảo, thậm chí có lẽ còn có thêm viện quân. Mà chúng ta vừa thiệt hại hai ngàn người, cho dù sĩ tốt xuất thần một người giết bảy tám mươi người đi nữa, lâu dần cũng sẽ bị đối phương mài chết.”

Lâm Thanh Tùng lắc đầu.

Ngày đó rời núi, lão đã cùng nói chuyện với Phó Kinh Hồng, đủ biết khó khăn lớn nhất của lên rừng làm cướp đó là hậu cần.

Lương thực từ đất mà ra, đồng bằng trồng được ruộng thì không dễ phòng thủ.

Người thì cũng không phải mọc từ trên cây xuống.

Lên núi làm giặc, lại còn giữa lúc loạn thế chưa hiện, cơ hồ chỉ có một chút không gian để xoay sở. Không ngờ lại vì sự xuất hiện của Cao Tử Trọng và Chu Văn Võ mà bị dồn ép đến mức này.

Dạ Phong Tiêu Lăng Phong vỗ bàn, nói:

“Trại chủ, tại hạ nguyện xuống núi, chặn giết quan vận lương!”

Chu Văn Võ cười ha ha:

“Thằng nhóc này, ngày trước còn õng ẹo không chịu làm việc, bây giờ lại hăng hái thế?”

Đoạn vỗ vai gã, nói:

“Nóng lòng lập công là tốt, nhưng không thể hành xự lỗ mãng, có biết không?”

Cao Tử Trọng đột nhiên lườm một cái:

“Người khác nói câu này, Trọng không có ý kiến. Duy chỉ có lão Chu nhà ngươi là không có tư cách.”

“Chuyện qua rồi, còn nhắc làm gì...”

Chu Văn Võ thò ngón tay móc mũi, dáng vẻ vô lại không tim không phổi., chọc mọi người đều cười phá lên Không khí đè nén trong sảnh nghị sự cũng thoáng chốc bị lão hóa giải bảy tám phần.

Đột nhiên, lại có một tiểu tốt hớt hải chạy vào:

“Báo! Bẩm các vị trại chủ, ở chỗ tiếp người có hai người quái lạ tìm tới, nói muốn gặp các vị đầu lĩnh. Đồng thời, còn đưa cho tiểu nhân vật này, bảo cho Đặng trại chủ xem.”

Lệ Chi sơn hiện nay chưa phân chức bậc rõ ràng, đám tiểu tốt trong núi cũng chỉ biết trong núi có năm người có tiếng nói nhất. Thành thử, ngoại trừ hai vị “trại chủ” sớm đã chạy không còn bóng dáng, bất luận là Chu Văn Võ hay Cao Tử Trọng, Lâm Thanh Tùng hay Đặng Tiến Đông, bọn hắn đều gọi là trại chủ cả.

Lâm Thanh Tùng vốn cũng là có lòng sửa lại lễ nghĩa trong núi. Dù sao, quân Lệ Chi nói dễ nghe thì là nghĩa quân, nói khó nghe thì là giặc cỏ. Hơn nữa một bộ phận không nhỏ là cướp rừng trên núi bị Phó Kinh Hồng hợp nhất.

Không có quy củ, không có tổ chức, loạn thành một đám, vậy thì đối đầu với áp lực từ triều đình tuyệt không chịu nổi một đòn.



Chỉ tiếc là bây giờ lão bận đến độ dưới chân cơ hồ sắp chạy ra lửa, chỉ có thể tạm quăng việc này ra sau đầu, chờ đánh lui quân triều đình sẽ mượn cớ phong thưởng phân công, lập lại trật tự.

Tiểu tốt dâng vật trong tay đặt lên bàn, để cho sáu người Phó Kinh Hồng nhìn.

Là một lệnh bài.

Trên khắc một con chim thần mặc giáp, toàn thân sơn đen trùi trùi, chỉ riêng mấy dải lông đuôi dài là phết màu đỏ như lửa.

“Lệnh bài của thống soái Đại Tề.”

“Đuôi sơn đỏ, là Hậu Kiều quân?”

Bốn binh đoàn của Đại Tề: Tiền Chủy, Tả Hữu Dực, Hậu Kiều, là lấy tên theo đồ đằng của người Tề: Ô Vân Điểu. Về sau, Huyền Giáp Vệ thay thế Tiền Chủy quân, Nghiêm Hàn đánh quét sáu nước, quân công hiển hách, Hải Đại Quý bèn đặc biệt cho sửa lại quốc huy, khoác lên chiến giáp cho Ô Vân Điểu.

Chiến giáp, chính là Huyền Giáp Vệ.

Mà lệnh bài đang nằm trên mặt bài là đại biểu thân phận thống soái của bốn quân đoàn.

Cái trên bàn bôi đen toàn thân, chỉ tô đỏ phần lông đuôi Ô Vân Điểu, ý là nói thân phận của người này là thống soái Hậu Kiều quân.

Trong tay Long Tuyền cũng có một tấm tương tự, chỉ là phần được tô đỏ sẽ là cánh bên trái.

“Thống soái của Hậu Kiều quân bây giờ là một đứa bé gái. Nó chạy đến đây làm gì? Không sợ Hải Đại Quý khép tội mưu phản sao?”

Chu Văn Võ nhíu mày.

Lão lang bạt ở Táng Thi đinh tìm cách chữa trị cho Cao Tử Trọng nhiều năm, cũng từng va chạm với Quân Doanh không ít lần, đương nhiên là có nghe đến thống soái của Hậu Kiều quân.

Tô Nghiên Đình và Lệ Chi sơn xưa nay không liên hệ.

Tuy nói Đại Tề và Đại Việt có thù, nhưng kẻ thù của kẻ thù chưa chắc đã là bạn. Ít nhất, trên mặt nổi, Lệ Chi sơn không thể đánh đồng với một nước.

Ngang hàng, thì gọi là liên minh.

Một mạnh một yếu, không phải xúi giục giật dây, thì là làm tay sai chủ tớ.

Lâm Thanh Tùng đảo mắt, hắng giọng khuyên:

“Chư vị, bây giờ sự cấp tòng quyền, mượn được ngoại lực nào thì đều nên mượn. Về sau chúng ta có thái độ với Đại Tề ra sao, có thể dựa vào thực trạng mà uyển chuyển xử lý.”

Phó Kinh Hồng là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ.

Trước hết tạm kết minh với Đại Tề, mượn lực chống lại quân triều đình. Sau đó tùy vào yêu cầu của đối phương quá đáng hay hợp lý mà từ chối hoặc chấp nhận.

Chiêu này lúc còn trấn thủ thành Ngự Long, Phó Kinh Hồng vẫn thường hay dùng, tỉ như lúc Sen Máu lên bờ, gã cầu viện chùa Kim Quang, Bạch Lộ thư viện vậy.

Đặng Tiến Đông lắc đầu, nói:

“Các vị chớ lo, lần này người muốn gặp chúng ta không đại biểu cho Đại Tề. Chẳng qua, thân phận của người này so với thống soái Hậu Kiều quân, thậm chí Nghiêm Quảng, Hải Đại Quý chỉ sợ là càng phức tạp, càng khó xử lý, càng khiến người khác đau đầu hơn mà thôi.”

“Đưa lệnh bài thân phận thống soái Hậu Kiều quân, lại không đại biểu Đại Tề? Rốt cuộc là người nào mà có mặt mũi lớn như thế?”

Lăng Phong chồm tới, hiếu kỳ hỏi.

Lâm Thanh Tùng trợn mắt, nhẹ nhàng nhả ra năm chữ:

“Manh Quỷ Tài... Mạc Vấn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.