Chương trước
Chương sau
Hoàn Nhan Quyết nhìn hai vị gia chủ còn lại.

Nhận được ánh mắt tán đồng từ gia chủ họ Thác Bạc – Thác Bạc Tiên Vu – và gia chủ Bột Nhi Chỉ Cân thị – Bạt Đồ, Hoàn Nhan Quyết mới nói:

“Ba họ chúng ta tuy giờ đã suy bại, không còn phong quang khi xưa, song cũng không thể bị người lăng mạ còn không phản kháng.”

Vừa dứt lời, đao kiếm tuốt trần...

Mười mấy đạo khí tức tu vi cao thấp không đều lập tức khóa chặt Mạc Vấn và Tô Nghiên Đình, sát khí lẫm nhiên tràn ra bốn phương, tựa hồ có thể ngưng tụ thành đầu thương mũi kiếm dí vào trán hai người.

Hoàn Nhan Quyết trầm giọng:

“Hôm nay, nếu Mạc tiên sinh không thể cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, vậy thì đừng trách tam tộc dốc hết sức giữ ngài lại Táng Thi đinh.”

Tô Nghiên Đình vung thương, lạnh giọng:

“Mạc Vấn ngã xuống, Hậu Kiều quân rời Đại Tề, Hắc Tam Giác xóa tên.”

“Đáng giá!”

Hoàn Nhan Quyết chưa kịp nói, Thác Bạt Tiên Vu đã cướp trước một bước, cơ hồ là quát lên hai chữ. Bạt Đồ không hùa theo, nhưng cứ nhìn cách y nắm chặt binh khí là đủ hiểu, tộc Bột Nhi Chỉ Cân cũng đã chuẩn bị tinh thần đồng quy vu tận, ngọc đá cùng tan với Mạc Vấn.

Manh Quỷ Tài nghe đến đây, bật cười ba tiếng, khen: “tốt” liên hồi.

Kế, không chờ ba họ Bắc Lĩnh kịp phản ứng, hắn liền nói:

“Tốt! Dám phấn khởi phản kháng, chứng tỏ thời gian vẫn chưa mài mòn cốt khí năm xưa. Nói một câu suy bụng ta ra bụng người, chắc là các vị vẫn còn hùng phong muốn tái hiện huy hoàng của tiên tổ. Xem ra mỗ đi chuyến này không phải vô ích.”

“Tiên sinh nói sao?”

“Mạc mỗ nói, tại hạ biết một cơ hội giúp chư vị phục quốc. Nữ Chân, Sơn Hạ, Khất Nhan có lần nữa xuất hiện ở Huyền Hoàng giới này không, thì phải xem lựa chọn của các vị.”

Mạc Vấn gõ ngón tay lên thành ghế.

Hắn không thấy đường, chỉ có thể tưởng tượng hiện giờ sắc mặt ba họ Bắc Lĩnh đặc sắc ra sao.

Hoàn Nhan Quyết nuốt nước bọt.

Bạt Đồ xoa hai bàn tay vào nhau.

Thác Bạt Tiên Vu đảo mắt nhìn tứ phía.

Ba vị gia chủ chưa lên tiếng, trong đám người đã có một kẻ còn tương đối trẻ, không nhịn được mở miệng hỏi:

“Nếu... nếu lúc đó chúng ta nhịn nhục, hoặc lui bước trước Tô tướng quân thì sao?”

Mạc Vấn vung tay, lạnh giọng:

“Chuyện này can hệ trọng đại, cần người có can đảm, có tài cán. Một đám thỏ đế sao có thể cùng bàn đại sự?”

“Mạc tiên sinh định khuấy động phong vân ở Huyền Hoàng giới sao?”



“Không. Theo tại hạ thấy, không lâu nữa, muộn nhất là sau Thiên Kiêu Chiến, một cơn địa chấn sẽ quét qua toàn bộ Huyền Hoàng giới. Đến lúc đó phong vân biến động, chính là lúc con rồng ở nước cạn gặp mây, con hổ lạc đồng bằng được gió. Chư vị, đại thế đã như vậy, thiết tưởng cũng nên sớm chuẩn bị, để có kế vẹn toàn.”

Ngữ khí của Mạc Vấn hào tình vạn trượng, tựa hồ trong từng từ từng ngữ ẩn chứa gió nổi mây phun, trời long đất lở. Thế nhưng, câu câu chữ chữ lại nhắm chuẩn đến tâm lý của đại gia tộc, khiến ba họ Hoàn Nhan, Bột Nhi Chỉ Cân và Thác Bạt đong đưa không thôi.

Hoàn Nhan Quyết chần chờ một chốc, lại hỏi:

“Mạc tiên sinh, thứ cho lão hủ nói thẳng: chuyện phong vân biến động mà tiên sinh nói đến, Đế Mộ chắc chắn sẽ không để nó xảy ra. Không nói ba nhà chúng ta hiện giờ xuống dốc, dù là lúc còn là vương là bá một cõi cũng vị tất đã ngăn được lửa giận của Đế Mộ? Cái việc trông mơ giải khát dừng ở trí giả, có lẽ cũng là ý này.”

Nói tiếng người chính là: viễn cảnh nhà ngươi vẽ ra cố nhiên là đẹp, nhưng thủy chung là bánh vẽ.

Mạc Vấn cũng không cho rằng dựa vào mấy lời dễ nghe là có thể thuyết phục được Bắc Lĩnh tam tộc. Phải biết, đám người này khi xưa có thể chạy trốn khỏi vương tộc Đại Yến được Phượng tộc giật dây, kéo dài hơi tàn đến tận bây giờ, há lại có thể vì nhiệt huyết xộc lên đầu mà đánh cược vận mệnh gia tộc như một đám thiếu niên nứt mắt được?

Manh Quỷ Tài nói:

“Ba vị gia chủ, Mạc mỗ nói câu thực lòng, chẳng lẽ các vị cho là Phượng tộc dám tự dưng tiêu diệt ba nước, kiến lập Đại Yến sao? Tính cách của Đế Mộ thế nào, nghe lời vừa rồi của Hoàn Nhan gia chủ hẳn là các vị đã rõ. Không được Đế Mộ gật đầu, cho dù Long tộc cũng phải cuộn lại dưới biển, hà huống là bại tướng của bọn họ?”

“Chuyện phượng tộc đứng sau Đại Yến tiên sinh cũng biết?”

Hoàn Nhan Quyết trợn tròn mắt, hai người Thác Bạt Tiên Vu và Bạt Đồ cũng giật mình, ngơ ngác nhìn về phía gã đàn ông tàn tật trước mặt.

Chuyện phượng tộc đứng sau hoàng thất Đại Yến có thể nói là tuyệt mật.

Ba nhà bọn họ cũng là do có được ghi chép của tổ tiên mới biết chuyện này.

Về sau, Hoàn Nhan thị chạy đến Đại Yến thỏa thuận với Phượng tộc sẽ giữ kín bí mật của bọn họ, đổi lại phượng tộc giúp ba nhà một chỗ yên thân. Sau này, ba nhà chỉ Cô Sơn hạ lời thề với thiên đạo, Phượng tộc mới ở trong tối giật dây để ba họ Hoàn Nhan – Bột Nhi Chỉ Cân – Thác Bạt đặt chân ở Táng Thi đinh.

Thế nhưng...

Chuyện này về cơ bản là không xuất hiện trên sách vở.

Mạc Vấn dùng cách nào mà biết được?

Manh Quỷ Tài cười nhạt, nói:

“Ba vị cũng đừng kinh ngạc. Trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Mắt tại hạ tuy mù, nhưng có một số chuyện nhìn còn rõ ràng hơn người sáng mắt.”

Nghe như là giải thích, kỳ thực cái gì cũng không nói.

Hoàn Nhan Quyết tuy là khó chịu, song hiểu rõ đạo lý “điểm đến là thôi”. Mạc Vấn không muốn nói, lão cũng không cần thiết phải vạch mặt.

Dù sao, đấy cũng không phải điều lão nhất định cần phải biết.

Hoàn Nhan Quyết thở ra một tiếng, nói:

“Mạc tiên sinh hãy còn chưa trả lời câu hỏi của tại hạ. Đế Mộ đặt ở đó, Huyền Hoàng giới muốn loạn cũng không loạn được.”

“Chuyện ấy tại hạ xem chưa hẳn. Có câu thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Không biết ba vị gia chủ đã nghe qua chưa?”

“Có biết sơ một hai. Thiên đạo luân hồi, thịnh lâu tất suy, là ý này sao?”

“Lời nói hoa hoét của đám hủ Nho, chớ nên tin quá. Theo như tại hạ thấy, nguyên nhân thực sự cũng chẳng qua là giống với lý do Thác Bạt gia chủ đến Tiêu Huyện, vì một chữ ‘lợi’. Cách cục của thiên hạ bây giờ đã kéo dài gần chín ngàn năm, nếu coi đây là một cái bánh, thì sớm đã chia phần xong. Kẻ có tài trí đẻ muộn sinh sau, vụn bánh cũng không có.



“Hoàng quyền biến đổi, thực ra cuối cùng cũng là để đánh đổ khuôn thước giai tầng, một lần nữa chia lại cái bánh.”

Mạc Vấn ngừng một chốc, lại tiếp:

“Đế Mộ uy áp thiên hạ, không ai địch lại, cố nhiên có thể ép được một lúc, song chẳng qua cũng chỉ là đậy cái nắp lên chảo dầu sôi mà thôi. Củi lửa một ngày chưa diệt, cái chảo chẳng mấy chốc sẽ vỡ toạc, chẳng vung nào chắn được.”

“Mà củi lửa của cái chảo này, lại là một chữ ‘tham’. Ba vị gia chủ cảm thấy có thể diệt được sao?”

Hoàn Nhan Quyết trầm mặc.

Ba nhà bọn họ, nói dễ nghe thì là nhịn nhục, nói khó nghe là vứt thù diệt quốc ra sau đầu, cầu khẩn kẻ thù đổi lấy địa vị bây giờ. Hơn nữa, tuy vì ngoại địch và chút giao tình năm xưa, ba nhà mặt nổi vẫn còn duy trì minh hữu. Nhưng ngấm ngầm, chuyện đấu tranh giành giật cũng xảy ra không ít. Hôm nay họ Thác Bạt nhìn họ Hoàn Nhan bán đường kiếm lớn mà đỏ mắt, ngày khác họ Hoàn Nhan cũng ngắm chuyện làm ăn áo giác của họ Bột Nhi Chỉ Cần mà nhỏ dãi.

Nhỏ đã vậy, phóng nhãn khắp thiên hạ...

Những thế lực lớn kia thật là an phận thủ thường?

Mạc Vấn lại tiếp:

“Chỉ cần một mồi lửa xuất hiện, chảo dầu thiên hạ này sẽ lập tức đánh đổ cái vung Đế Mộ mà vỡ toạc, biến thành loạn thế. Chín ngàn năm... Bây giờ mồi lửa dám đối kháng Đế Mộ đã xuất hiện ở phương nam, kẻ dám vạch núi sông làm bàn cờ, khua gió mây làm bức họa đã lộ mặt, các vị vì sao còn do dự?”

“Mạc tiên sinh nói đến Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh?”

“Chính thị. Ba vị là địa đầu xà ở Táng Thi đinh, chẳng nhẽ lại không biết gần đây có một đám người Lệ Chi sơn nhảy nhót tưng bừng, thu nạp không ít nhân tài vật tư?”

Mạc Vấn thấy thời cơ cũng đã chín muồi, bèn nín một bước, chuẩn bị tung đòn sát thủ.

Thác Bạt Tiên Vu nghiến răng, quát:

“Cũng là bọn hắn giật người, bằng không lão phu đã mời được Đặng Tiến Đông về phụ tá.”

Hoàn Nhan Quyết bĩu môi:

“Người anh em, đái một bãi ra mà tự soi lại mình đi. Nhà ngươi có bản lĩnh thế nào chẳng lẽ còn không tự biết? Ngươi tìm được thần dược giúp em hắn khôi phục tâm mạch sao? Nhà ngươi chơi lại Lão Thụ cổ viện không?”

Mạc Vấn thấy mấy người này lại bắt đầu kèn cựa nhau, đột nhiên lại nghĩ có lẽ lời nói ban nãy của Hoàn Nhan Quyết không hoàn toàn là mượn cớ.

Hắn lại hắng giọng một cái, ra hiệu cho bọn người im lặng, kế mới lên tiếng:

“Không sai. Chuyện Phó Kinh Hồng có Lão Thụ cổ viện đứng đằng sau, chắc hẳn chư vị cũng đoán ra được. Thế nhưng, liệu ba vị gia chủ có biết bốn đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh sắp sửa vào núi?”

Một câu nói đơn giản, lại chẳng khác nào bom nổ dưới nước.

Ba người Bạt Đồ đều trợn mắt lên, đứng dậy khỏi ghế, không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi:

“Lời ấy là thật?”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực),nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.