Chương trước
Chương sau
“Đương nhiên là muốn nghe. Hơn nữa còn muốn nghe tường tận, nghe rõ ràng đầu đuôi. Bằng không, tiểu nữ quả thật không nghĩ ra phải dùng cách nào mới giữ được mạng mà rời khỏi bí cảnh này.”

Lời nói và thái độ quái dị của Lý Thanh Vân cũng khiến cô nàng do dự thoáng một chút. Song, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Hắc Tam Giác, Hoàn Nhan Vân Mộng lại cắn răng một cái, gật đầu khẳng định. Bao nhiêu hoài nghi, do dự trước cách ứng xử khác thường của Toái Đản Cuồng Ma đều bị cô nàng vứt ra sau đầu.

“Vậy được. Nhưng chỗ này không tiện nói chuyện. Để tránh tai vách mạch rừng, không bằng kiếm một chỗ nào đó hạ trại, bày trận ngăn chặn người khác nghe lén nhìn trộm?”

Lý Thanh Vân hất đầu về phía cửa ra vào, nói.

Chưa cần nhắc đến thế lực bí ẩn đứng sau giật dây mọi chuyện, chỉ tính đến việc truyền âm của bọn họ ở Thấp Cương bị Long Hổ sơn nghe lén cũng đủ để ép cậu chàng phải làm đâu chắc đó.

“Vậy làm phiền thiếu hiệp dẫn đường.”

Hoàn Nhan Vân Mộng thoáng nhíu mày một cái, đoạn đưa tay, làm thủ thế mời.

oOo

Có một câu nói rất hay: “ngu si hưởng thái bình”.

Câu này có thể hiểu theo hướng ngu dân, rằng không cần có chí tiến thủ, cứ an phận thủ thường mà sống, ngu si hưởng thái bình.

Song, cũng có thể hiểu theo một hướng khác. Kẻ trí giả nhìn thấu sự đời thối nát, lại bất lực không thể thay đổi được gì, mới buột miệng cảm khái thà cứ mơ mơ hồ hồ sống hết một đời còn hơn.

Hiện giờ, Hoàn Nhan Vân Mộng lĩnh ngộ được ý nghĩa thứ ba.

Nghĩa đen.

Có những chuyện, đã không biết thì thôi, một khi tỏ tường vậy thì cơ hồ trên đầu treo một thanh kiếm Đa-mô-cờ-lét. Mười người thì được một, may mắn có thể sống một đời lo ngay ngáy, ôm bí mật xuống mồ. Còn lại chín phần, cơ hồ đều ôm hận mà chết. Dù sao, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.

Chớ nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô nàng chỉ có chín, mười tuổi, kỳ thực cũng là do một vài nguyên do đặc thù của gia tộc mà thôi. Tuổi thật của Hoàn Nhan Vân Mộng hiện giờ cũng đã có hai tám, hai chín, hoàn toàn là người cùng một thế hệ với đám Quan Hạ Băng, thậm chí còn lớn hơn nửa bối. Sống lâu như vậy trên đời, lại là người họ Hoàn Nhan, cô nàng đương nhiên hiểu rõ trên đời có những chuyện không cho phép có phong thanh lọt ra ngoài. Cho dù có, thì cũng lập tức xảy ra một màn giết người diệt khẩu.

Tỉ như bí mật của tam đại quan. Năm xưa, cố tổng binh ải Quan Lâm vì vô tình phát hiện bí mật của Huyền Thiết quan mà chịu cảnh thú triều giày xéo, vạn khẩu phệ thân, chết mất xác.

Cũng tỉ như, bí mật về hoàng thất Đại Yến.



Thế nhưng, Hoàn Nhan Vân Mộng có thể thề, ba gia tộc Hắc Tam Giác lay lắt sống tạm gần vạn năm nay cũng chưa biết nhiều bí mật động trời bằng thằng cha Toái Đản Cuồng Ma trước mặt.

Đã thế, hắn lại còn là cái loại đã biết là nói, đã nói là nói hết. Nói bằng giọng mộc mạc, thì là cái loại mồm như đít vịt.

Chờ cô nàng bày trận chống nghe trộm xong, Lý Thanh Vân lập tức dốc ngược dạ dày, trớ toàn bộ bao nhiêu bí mật trong ruột ra ngoài. Từ chuyện Hải Thú, đến Hàn gia rục rịch, rồi thì vụ việc của Đỗ Thải Hà ở Bạch Đế, cho đến bản chất của bí cảnh. Có thể nói, ngoại trừ việc cậu chàng được Hàn Kinh Vũ tin tưởng cho kế thừa Thạch Kiếm, bao nhiêu chuyện động trời mà Lý Thanh Vân tìm hiểu được kể từ lúc nhập ngũ đến nay cậu chàng đều dốc ruột ra kể hết cho Hoàn Nhan Vân Mộng.

Cuối cùng, sau khi biết có kẻ đứng sau giật dây Hải Thú tiến đánh lên bờ, cô nàng cơ hồ bị nói cho hoài nghi nhân sinh, vội vàng xua tay, than:

“Đại ca, em sai rồi, van anh đừng nói nữa.”

Lý Thanh Vân cười cười:

“Đã sớm nói mà cô nương không tin. Hiện giờ mới hối hận? Muộn rồi...”

Hoàn Nhan Vân Mộng khóc không ra nước mắt. Cô nàng há lại không biết, hiện giờ sự tình quả thật đúng như Lý Thanh Vân nói, hết thảy đã chậm. Từ nay về sau, đặt ở phía trước Hoàn Nhan Vân Mộng và Hắc Tam Giác cũng chỉ có một lựa chọn: nhảy lên chiếc thuyền Lão Thụ cổ viện, theo phe Bích Mặc tiên sinh.

Về phần bán đứng Lý Thanh Vân, báo cho kẻ đứng sau giật dây?

Nói đùa... không có Nguyễn Đông Thanh làm “đối trọng”, che chở bọn họ, đám người Đế Mộ dựa vào đâu mà phải nể nang một đám chó nhà có tang như Hắc Tam Giác? Hoàn Nhan Vân Mộng dám tin, cái ngày họ Hoàn Nhan và hai tộc khác liên lạc Đế Mộ cũng là ngày Hắc Tam Giác biến mất khỏi Huyền Hoàng giới.

Không sai...

Không giống đám sư huynh đệ Lý Thanh Vân hiện giờ vẫn còn mù mờ về thân phận của kẻ đứng sau màn, Hoàn Nhan Vân Mộng dám khẳng định mười phần chắc chín ngoại trừ kẻ đã làm bá chủ Huyền Hoàng giới suốt một vạn năm nay – Đế Mộ – ra thì không còn ai khác.

Vốn là, cũng như nhiều thế lực khác trên Huyền Hoàng giới, Hắc Tam Giác cũng muốn tọa sơn quan hổ đấu, xem con quái vật mới nổi Bích Mặc tiên sinh đấu pháp với con quái vật khổng lồ ngự trị thiên hạ Đế Mộ. Thế nhưng, hôm nay, Hoàn Nhan Vân Mộng biết Hắc Tam Giác vì cô nàng mà đã bị bắt cóc lên thuyền hải tặc, không thể không lựa chọn Lão Thụ cổ viện.

Mà Lý Thanh Vân thì cũng khịt mũi một cái, cười thầm.

Kỳ thực, kể từ sau khi gặp Hàn Kinh Vũ, Toái Đản Cuồng Ma cũng đã mơ hồ ý thức được đối thủ của sư phụ mình là một quái vật khổng lồ cỡ nào. Tuy cậu chàng còn không hay không biết đến sức ảnh hưởng thực sự của Đế Mộ, song điều đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện Lý Thanh Vân quyết tâm muốn giúp đỡ sư phụ chống đỡ áp lực một phen.

Đương nhiên, cậu chàng cũng tự hiểu bản thân bây giờ còn chưa phải là cái thá gì trong mắt cao tầng của thiên hạ. Thành thử, không giúp đỡ trực tiếp được, vậy ta kéo thế lực khác xuống, cũng coi như là trợ giúp sư phụ gián tiếp.



Đáng tiếc sau khi chui xuống biển chưa bao lâu, cậu chàng đã hay tin sư muội gặp chuyện, thế là lại ngựa không dừng vó xông lên phương bắc, chưa kịp lôi kéo thêm thế lực nào khác. Cũng vì nguyên do này, Hắc Tam Giác trở thành mục tiêu đầu tiên của Lý Thanh Vân.

Cũng không phải tự nhiên mà cậu chàng nói những chuyện động trời như Hải Thú, bí cảnh cho Hoàn Nhan Vân Mộng nghe. Thực sự là với tình trạng hiện giờ của bản thân, Lý Thanh Vân cảm thấy cũng chẳng cần phải che che giấu giấu làm gì cho mất thì giờ. Dù sao, kẻ đứng sau màn đã động thủ muốn thôi diễn nhân quả của bốn người bọn họ, bây giờ cho dù cậu chàng có “cẩn thận hành sự” thì cũng được ích gì? Thay đổi được chuyện đối phương nhất định muốn giết cậu chàng sao? Hoặc giả, đối phương còn có thể giết được cậu chàng hai lần không bằng?

Tựu chung, nói câu công bằng, lần này quả thực cũng không phải Lý Thanh Vân vì tranh hơn thua miệng lưỡi với Hoàn Nhan Vân Mộng mà mồm nhanh hơn não. Mà là thằng ranh này ôm tâm lý “lợn chết không sợ nước sôi”, phát huy hoàn hảo đặc tính “máu liều nhiều hơn máu não” của mình. Đừng nói là Hoàn Nhan Vân Mộng, nếu không phải Triệu Kim Mạch tự tìm đường chết thì chỉ sợ hiện giờ cũng đã bị Toái Đản Cuồng Ma bắt cóc lên thuyền giặc.

Hoàn Nhan Vân Mộng ôm biểu cảm như vừa ăn một con ruồi, Lý Thanh Vân thì cười khoái trá, cả hai mạnh ai nấy ngủ.

oOo

Sáng hôm sau...

Hoàn Nhan Vân Mộng án đúng thỏa thuận, đi lên con đường cõng nồi không có lối về. Toái Đản Cuồng Ma của chúng ta thì chỉnh đốn lại hành trang một phen, một tay nắm chắc đan dược bế khí “xin” của Hoàn Nhan Vân Mộng, tay còn lại sờ lên thân kiếm Lăng Xương, kiểm tra lượng dị lực còn dư lại. Sau đó độ nửa canh giờ, cậu chàng mới tiến thẳng về phía bờ sông.

Có được sự nhắc nhở của Hoàn Nhan Vân Mộng, cậu chàng mới sực nhớ đến chuyến hành trình đi Võ Bảng Hội cách đây hơn một năm rưỡi. Khi đó, cậu chàng vì đánh nhau với Lâm Bính của Bạch Lộ thư viện mà trọng thương, thành thử không tham gia vào hành động sau này. Thế nhưng, hai người Tạ, Đỗ từng tự mình chui xuống đáy sông Ngân, trông thấy tận mắt chân tướng của Mẫu Hà, sau đó còn bị cường giả Vụ Hải của hoàng gia Đại Sở truy sát.

Đương nhiên, chuyện này về sau Tạ Thiên Hoa cũng đã thuật lại từ đầu đến đuôi cho mấy vị cường giả hộ đạo, bao gồm Vương Tiểu Thạch, Tạ Hàn Thiên và Lâm Phương Dung. Lý Thanh Vân cũng được nghe, thành thử có thể nói là đối với lần chui xuống Ngân Hà của hai sư muội, cậu chàng cũng đã nằm lòng.

Hiện giờ, hay tin đối thủ giả dạng làm mình, dẫn đám đồng môn hướng về phía bờ sông, cậu chàng không khỏi liên hệ hai chuyện này với nhau.

Dù sao, theo như lời hai cô sư muội miêu tả, kiến trúc dưới đáy sông Ngân Hà quả thật không khác gì những tỏa nhà hình hộp cậu chàng từng thấy ở thành phố Hải Đông – Thiên Ngoại.

Thế nhưng rốt cuộc mối liên hệ giữa hai bên cụ thể là gì thì Lý Thanh Vân bó tay, suy nghĩ mém cháy cả CPU cũng không tài nào làm rõ được. Cậu chàng chỉ đành thở dài, tạm vứt phát hiện này ra sau đầu, sau đó dấn bước về phía bờ sông.

Phía trước bất luận là yêu ma tinh quái, ngưu quỷ xà thần, lúc này đều khó mà ngăn được bước chân của người thiếu niên.

Bóng lưng đơn độc, bước chân đều đều, cuối cùng đều dừng lại ở bên mạn nước. Dưới sông, phản chiếu hình ảnh của một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, râu tỉa theo chữ môn, mắt sáng, mặt vuông, thần thái trầm tĩnh như núi lớn.

Lúc này, sông lớn nổi ba đào, tựa như mùa lũ về.

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực),nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.