Nguyễn Đông Thanh thở dài, tự hứa với lòng lần sau sẽ không tiết lộ thành tựu khoa học của địa cầu một cách vô tội vạ như vậy nữa.
Hắn cũng không lo sẽ đánh vỡ sự cân bằng của Huyền Hoàng giới, nhất là sau khi lờ mờ đoán được có một kẻ sau màn đang kìm hãm sự phát triển của nơi đây. Thế nhưng, khi không khiến một đám đại sư tông sư đức cao vọng trọng lâm vào cảnh hoài nghi nhân sinh hàng loạt thì cũng không tốt lắm.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lắc đầu, nói:
“Hoắc đại sư chớ có nói thế, tại hạ thực lòng không dám nhận. Thỉnh giáo gì đó thì xin miễn đi. Nếu đại sư không ngại để tại hạ chiếm lợi, vậy hai ta thảo luận ngang hàng, học hỏi lẫn nhau, không biết có được chăng?”
“Lấy bản lĩnh của ngài thì còn cần học gì ở lão hủ nữa? Có câu học vô tiên hậu, đạt giả vi tôn, lần này lão hủ đến thỉnh giáo, sao có thể ngồi ngang hàng cùng ngài được? Tiên sinh, có một câu lão hủ muốn nói, mong ngài đừng trách. Khiêm tốn khiêm nhường có nhiên là chuyện tốt, nhưng quá khiêm tốn thực ra cũng không khác gì nói móc. Thậm chí tính sỉ nhục còn cao hơn.”
Hoắc Trường Ca cau mày, nói.
Nguyễn Đông Thanh cười:
“Hoắc đại sư dạy phải, nhưng cũng có một câu rằng ba người cùng đi, tất có thầy ta. Vẫn nói bể học vô bờ, chẳng nhẽ không thể học hỏi kẻ tài không bằng mình sao?”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nói xong, thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3445097/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.