Tối hôm đó, toàn bộ Tĩnh Hải quân, Du Long doanh đều cảm thấy trên đầu giống như treo một tảng đá nặng mấy ngàn cân, tức ngực khó thở, không khí đặc quánh lại như bùn vì áp lực. Mà nhân mã Ngọc Hư cung bị những ánh mắt đầy ác ý của cả Du Long doanh lẫn Tĩnh Hải quân quăng tới thì chỉ biết co đầu rụt cổ, rúm ró cả vào nhau.
Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng, Quan Hạ Băng vén tấm liếp che cửa lều bước ra, thở dài lắc đầu:
“Bích Mặc tiên sinh thình lình đổ bệnh, các tộc Huyết Nhãn Trúc Thử, Địa Chấn Man Tượng rục rịch muốn xông ra ngoài biển trúc. Võ Hoàng đã đưa phân thân tiến vào Lục Trúc Hải, trấn áp các tộc, lại phải nghiêm thủ Hoàng Liên sơn mạch phòng ngừa Sơn Man đục nước béo cò, không thể đến chi viện được.”
Lời cô nàng nói chẳng khác nào bản án tử hình. Ba quân tướng sĩ cơ hồ không ai mà không đấm ngực dậm chân, hoặc bủn rủn ngã xuống đất. Nhìn khắp các tướng sĩ chỉ có đám người Du Long doanh, Hàn Thu Thủy, Trương Thắng và Thẩm Tư Quân còn có thể đứng được.
Mà kẻ đầu têu gây nên mọi chuyện: Trần Phan Nam và nhân mã Ngọc Hư cung cơ hồ lúc này đã biến thành tam quân công địch, không dám nói một tiếng nào.
Trong số binh mã trú đóng ở Hải Nha, không thiếu kẻ trên mặt lộ vẻ chần chờ, do dự. Tôi đẩy anh anh kéo tôi mất một thôi một hồi, cuối cùng, một kẻ mặc quân phục của Du Long doanh bước ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3369630/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.