Tiếng quát vừa cất lên, thì trên bầu trời cũng xuất hiện một con đường lớn, chia làm hai màu trắng – đen xen kẽ, trên mỗi viên gạch đều có khắc một đồ hình tỏa ánh sáng vàng, lần lượt là tám quẻ Càn – Đoài – Ly – Chấn – Cấn – Khảm – Tốn – Khôn. Hiển nhiên, đấy chính là đại đạo của Đạo môn.
Bấy giờ, trên Đạo đạo, có một bóng người lam lũ, quanh thân lờn vờn khí tức huyền diệu từ từ bước từng bước về phía chiến trường. Tiếng quát ban nãy cũng là từ miệng y mà ra.
Nhìn qua, thì y là một ông già tuổi chừng sáu bảy mươi, tóc bạc lòa xòa rối tung, mình mặc đạo bào rách bươm be bét máu. Hai xương tỳ bà sau lưng lão bị người ta dùng móc lớn đâm thủng, quanh người buộc mấy vòng xích sắt đen trùi trũi. Lão không có pháp khí nào cả, không bùa chú, không kiếm gỗ, không phất trần, cũng chẳng cầm gươm bát quái. Nếu không phải bấy giờ chân lão đang đạp lên đồ án thái cực xoay tròn mà đến, có lẽ người ta còn nhầm tưởng lão là tên tù nhân nào vừa được thả ra khỏi ngục chứ chẳng phải một cường giả Đạo môn.
Song ấy vẫn chưa phải là điều thê thảm nhất về lão. Hai hốc mắt của lão trống rỗng, bên trong trào ra hai dòng máu đỏ, chảy dọc theo mấy vết sẹo dữ tợn ở hai bên má. Nhìn mặt lão khiến người ta rùng mình, bất giác tưởng tượng đến cảnh có người thọc ngón tay vào hốc mắt lão rồi giật phăng cặp nhãn cầu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3363442/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.