Ba người Lý Thanh Vân xuống nước rồi, Long Thanh Y mới bắt đầu sử dụng thuật truyền âm giới thiệu tình huống của vùng ven biển thành Hải Nha:
“Lý thiếu hiệp, long tộc và Hải Thú có hòa ước, chuyện của biển Phong Bạo không thể rời khỏi Phong Bạo hải, thế nên đến giờ tiểu nữ mới lên tiếng được, vẫn mong chớ có trách.”
Nàng ta ngừng một thoáng, đoạn nói:
“Phong Bạo hải đại khái có thể chia làm tứ đại vực: Vẫn Tinh Vực, Thiên Hà Vực, Thanh Hà Vực, Long Uyên Vực, ứng với bốn bộ bắc bộ, bắc trung bộ, trung nam bộ, nam bộ trong miệng lục quốc. Đại Việt tiếp giáp với vực Long Uyên, là lãnh địa của Ma Kình tộc. Bên dưới có hai đại hầu tộc là Đao Ngư, Hải Triết.”
Lý Thanh Vân đột nhiên ho khan một tiếng, hỏi:
“Long tướng quân, có thể cho tại hạ hỏi một câu được chăng?”
“Thiếu hiệp cứ nói...”
“Chẳng nhẽ Hải Thú không có quốc gia sao? Vì cớ gì lại lấy Vực để mà phân chia?”
Long Thanh Y cười, không nói tiếng nào. Lý Thanh Vân còn tưởng mình hỏi câu gì quá ngớ ngẩn, người ta không muốn đáp, không tránh khỏi gãi gáy mấy cái tỏ vẻ áy náy. Thế nhưng, chưa đợi cậu chàng tiếp tục lên tiếng, đã nghe Long U nói:
“Đại sư huynh! Nhìn!”
Lý Thanh Vân theo hướng tay cô bé chỉ mà phóng mắt, chỉ thấy lòng biển vốn đang trượt xuống thoai thoải đột nhiên hõm xuống thẳng đứng, tựa như một thác nước khổng lồ. Bấy giờ, cậu chàng chỉ thấy trước mắt mình trải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3359664/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.