Nghe ông cụ nói, Nguyễn Đông Thanh mới biết mình vừa thoát được một cái họa sát thân. Gã thở phào một hơi, vừa định đưa tay lau mồ hôi trán thì cái bụng không có gia giáo lại bắt đầu kêu gào ầm ĩ. Ông cụ nghe vậy, bật cười lên, nói:
“Xem ra đại nhân bận trăm công nghìn việc, từ sáng đến giờ chưa được miếng nào vào bụng đây mà.”
“Đã để cụ cười chê rồi. Tại hạ là khách phương xa, không thạo đường đi lối lại. Cụ là thổ địa ở đây, không biết có thể giới thiệu một hai quán ruột được chăng?”
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng ho khan, cố tình chuyển chủ đề sang chuyện khác. Ông cụ lái đò làm người cũng xởi lởi không so đo tính toán gì, lập tức hồ hởi:
“Quán ăn ở thành Bạch Đế này thì nhiều, nhưng không chỗ nào qua được Hoài Âm tửu quán do chính Hồ Ma thành chủ mở. Đại nhân đến chỗ Bạch Đế thì tìm đường Hoài Âm, đi thêm một đoạn là đến. Quán là một tòa lầu tám tầng, rộng đến ba thửa ruộng, biển đề chữ vàng, không lẫn đi đâu được đâu.”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nghe vậy, mới hỏi:
“Quán Hoài Âm này nghe chừng có vẻ là nơi tiêu tiền như nước, không biết cụ đã vào lần nào chưa?”
“Bẩm đại nhân, thảo dân làm gì có cái phước ấy? Chẳng qua là nghe người ta nói mà thôi. Còn nếu quan lớn muốn biết một quán mà đám dân đen dân đỏ như lão thường lui tới thì đi cứ đến ngay dưới tán cây bạch đàn tìm quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3327071/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.