Đỗ Thải Hà nghe vậy thì cũng phản ứng được:
“Liễu Kiếm tổ nghi ngờ chuyện của tiểu nữ có liên quan đến Mộng Yểm Thụ Yêu hay sao?”
Liễu Ân gật gật đầu, nói:
“Tuy còn chưa dám chắc chắn, song đúng là lão phu có suy nghĩ này. Nhưng trước hết phải nghe tiểu thư kể lại chuyện khi đó cái đã.”
Hàn Ngọc Sương ngồi một bên nghe vậy, cúi đầu xuống tiếp tục ăn. Tuy y thị cũng có gửi thư về Kiếm Trì báo cáo mọi chuyện, song dù sao cũng không phải đương sự, lại chẳng tham gia vào buổi xử án Đỗ Thải Hà ở phủ của Chưởng Ấn quan, thành thử cũng chỉ biết đại khái.
Đỗ Thải Hà gật đầu, đoạn thuật lại toàn bộ những gì xảy ra hôm đó ở thành Bạch Đế.
Liễu Ân càng nghe, thần sắc trên mặt lại càng ngưng trọng. Đôi lông mày lão díu lại, khiến làn da trán xô vào nhau tạo thành hình chữ xuyên (川). Mấy ngón tay lão bất giác bắt đầu gõ lên mặt bàn từng tiếng đều đều, đều đều.
Chờ Đỗ Thải Hà kể xong, thì lúc này biểu cảm trên mặt Liễu Ân chỉ có thể sử dụng hai chữ “khủng hoảng” để mà hình dung. Lão đưa hai ngón tay day thái dương, thỉnh thoảng lại bóp bóp cái trán, chốc chốc lại buột miệng nói:
“Không thể nào...”
“Vô lý thật...”
Đỗ Thải Hà không ngờ Liễu Ân lại có phản ứng mạnh đến thế, không khỏi tò mò hỏi:
“Chuyện nghiêm trọng lắm sao kiếm tổ?”
Liễu Ân biết mình thất thố, ho khan một tiếng, đoạn nói:
“Đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/3317807/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.