“Hả? Cô bảo tôi?”
Nguyễn Đông Thanh nhìn thiếu nữ đang quỳ gối, đầu cúi thấp, hai tay cung kính chắp lại trước trán, ngơ ngác.
Vô tình lạc đến đây đã hơn một năm, nhưng gã vẫn thấy những người tu luyện này dường như có vấn đề về đầu óc. Chẳng nói đâu xa, mới nãy, có hai lão già bỗng nhiên nhảy vào trong viện.
Không nói không rằng, một bên ném pháp bảo, một bên bắn thần thông, ánh sáng lòe loẹt tung tóe chẳng khác gì game mobile, chói cả mắt.
Thế nhưng, gã vừa ra khỏi phòng, đang định dò hỏi xem hai vị tiền bối này đến chỗ của một tên phàm nhân người trần mắt thịt như hắn làm gì, thì bỗng bọn họ hú lên một tiếng quái dị, chạy biến mất.
Nguyễn Đông Thanh nghiến răng muốn chửi thề…
Phá chuông cửa bản tu tiên giới à?
Hai cái lão điên đó không phải bỗng dưng muốn khoe khoang tu vi cao siêu, cố tình chạy đến chỗ hắn ở để phóng hào quang nạp Vip, đặng chọc chó đấy chứ?
Liêm sỉ đâu?
Nhân phẩm đâu?
Phong thái tiền bối cao nhân đâu?
Tức thì tức thật, cay thì cay thật, nhưng Nguyễn Đông Thanh chỉ có thể dằn lửa giận xuống bụng.
Được rồi. Dù sao người ta nhấn một cái là tên người phàm như hắn ăn gà theo con và ăn hoa quả bằng mâm, hắn nhịn. Một sự nhịn là chín sự lành mà… dù sao cũng chỉ là phá chuông, không đến nỗi ra tay giết người.
Nguyễn Đông Thanh thở dài một cái.
Có lẽ hắn là kẻ xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607281/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.