Sau khi mua được cá, Nguyễn Đông Thanh bèn bảo Hồng Đô đóng băng nó lại thật nhanh. Chỉ thấy cô nàng đưa tay ra, lướt qua thân cá một cái, lập tức cả con cá đã cứng ngắc như đá.
Nguyên Phương chẳng rõ vị Bích Mặc tiên sinh này vì sao lại phải đóng băng con cá lại, song cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ:
“Tiên sinh làm việc ắt có thâm ý. Mình chớ nên nhiều lời là hơn.”
Ba người quay lại hội họp với Trần Dũng, vừa lúc thấy truyền tống trận hoạt động. Nguyễn Đông Thanh chỉ thấy từng đạo phù văn tối nghĩa khắc lên những phiến đá chầm chậm sáng lên, giữa chúng dường như có một loại liên hệ huyền diệu kỳ bí nào đó hắn không hiểu nổi. Chỉ nghe “xoẹt” một cái, không trung trên tế đàn bị xé ra một vết rách, kích thước cũng có một trượng ngang, một trượng cao, đủ cho cỗ xe bò đi qua một cách thoải mái.
“Bước qua đi. Thời gian có hạn, chớ có chậm chễ.”
Lính trấn thủ thấp giọng, giục.
Nhóm Đông Thanh có giấy thông hành do Vũ Tùng Lâm cấp, nên được ưu tiên đi trước. Gã chỉ thấy phía sau vết rách là cả một thành phố phồn hoa đô hội trải ra ngút tầm mắt, lại thấy Hồng Đô đang lon ton bước bên cạnh, chẹp miệng một cái:
“Hóa ra truyền tống trận của thế giới này hoạt động giống như cửa thần kỳ. Thú vị.”
Nguyễn Đông Thanh nhớ tiểu thuyết mạng từng đọc, các truyền tống trận hoạt động gần giống siêu không gian – hyper space – trong phim khoa học viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607201/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.