Thậm chí, đến cả cái người đứng ra giới thiệu Nguyễn Đông Thanh cũng phải lên tiếng khuyên:
“Huynh đài, ta thấy hay là chọn món khác, hoặc ngày khác lại tham gia đi.”
Trương Mặc Sênh nghe xong, cũng gật đầu:
“Vị nhân huynh đây nói rất đúng. Các hạ vẫn là nên đổi một món khác khó hơn đến, vậy mới có tính khiêu chiến. Bằng không Trương mỗ đây có thắng cũng không võ, cái danh Tiểu Thực Thần này của ta há chẳng phải trở nên ngang hàng với bọn mua danh chuộc tiếng, lợi dụng kiếm lời hay sao?”
Người xung quanh cũng hết lời khuyên can.
“Phải đó.”
“Vị huynh đài đây có lẽ không biết, Tiểu Thực Thần này quả thực có cái lưỡi linh nghiệm lắm.”
“Vẫn là nên giữ lại tiền mà tiêu, đừng có vì khinh thường mà trộm gà chẳng được còn mất nắm thóc.”
“Mất tiền oan uổng. Mất tiền oan uổng.”
...
Trương Mặc Sênh thấy mình đã nhường hết nước hết cái, những người xung quanh khuyên can như vậy cũng đã là chí nghĩa chí tình. Nếu là người còn có tí liêm sỉ, ắt hẳn sẽ biết khó mà lui.
Nào ngờ...
Nguyễn Đông Thanh lại cười ha hả, nói:
“Cảm ơn chư vị đã quan tâm. Tấm lòng này, tại hạ xin tâm lĩnh. Thế nhưng tại hạ đã dám đưa món này cho vị Tiểu Thực Thần đây nếm thử thì ắt có nguyên do của mình.”
Đoạn, thản nhiên bước đến, đưa đĩa thức ăn về phía Trương Mặc Sênh.
Tiểu Thực Thần cười lạnh, nói:
“Huynh đài đây đã khăng khăng quả quyết như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607199/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.