Sau đó... 
Trương Huyền lấy trong nhẫn chứa đồ ra một tảng thịt. Chất thịt đỏ au, hiện lên rõ từng đường vân lượn như ngọn sóng. 
“Cá?” 
Sau khi thấy rõ là thịt sống hàng thật giá thật chứ chẳng phải thứ “thịt quả” như cái cách mà Quách Vân Hưng đã làm, anh linh chư vị trang chủ thi nhau nhỏm dậy, nhìn chằm chằm vào lôi đài nơi hai cha con đang đứng. Trương Huyền nhẹ nhàng lấy dao làm bếp, thái từng lát mỏng ra đĩa, đoạn dâng lên cho các vị trang chủ đời trước. 
“Cứ... vậy thôi?” 
Lên tiếng hỏi là một nữ trang chủ, vẻ ngoài yêu kiều diễm lệ, tóc búi cánh phượng, dưới tạp dề mặc một bộ váy đỏ. Nàng ta tên Trương Phượng Linh, kỳ thực không phải con người, mà là một con phượng hoàng. 
Trong số các vị trang chủ, nàng ta là người hứng thú với Vạn Niên Chi Ẩn nhất. 
Bởi xuất thân là thần thú, Trương Phượng Linh phát hiện phàm là thú tộc, lúc chưa khai linh trí ăn thịt sống thì không sao hết, nhưng một khi có được linh trí, nếu còn ăn sống nuốt tươi thì cũng phải chết không khác gì Trương Thất. 
Các trang chủ khác không ai là không lấy làm tò mò. 
Dù sao, đã làm đến trang chủ của Mỹ Vị sơn trang thì có ai mà không phải hạng người kinh tài tuyệt diễm, trù nghệ trấn áp một thế hệ. Thế nhưng, cũng không một ai có thể hóa giải Vạn Niên Chi Ẩn đã lấy mạng Trương Thất năm nào. 
Trong tưởng tượng của bọn họ, Trương Huyền ắt hẳn phải dùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607182/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.