Long Thanh Y hít sâu vào một hơi, biểu cảm trên gương mặt thanh tú cuối cùng cũng khẽ biến sắc. Từ nãy đến giờ, cho dù có ngồi trước mặt vị Bích Mặc tiên sinh khét tiếng của Lão Thụ cổ viện mà trợn mắt nói dối thì nàng ta vẫn có thể giữ được vẻ mặt bình thản như thường. 
Thế nhưng... 
Sau khi nghe tiếng gọi đầy nộ khí từ bên ngoài vọng vào thì quân sư của Long tộc chẳng tài nào giữ bình tĩnh nổi nữa. 
Long Thanh Y chặc lưỡi, thầm nghĩ: 
“Sao chúng lại quay về lúc này?” 
Thân là quân sư trong tộc, nàng ta đương nhiên biết hai vị “thiếu chủ” này của mình có đức hạnh ra sao. 
Chính vì không để Long Tiêu, Long Diệp nhanh mồm buột miệng đắc tội Bích Mặc tiên sinh, nên Long Thanh Y mới để hai đứa vào thành chơi trước khi mời Nguyễn Đông Thanh đến nói chuyện. 
Ngặt nỗi, người tính chẳng bằng trời tính. 
“Long Thanh Y! Tiện tì nhà ngươi bị điếc hay sao?” 
Hai tên thiếu niên chẳng chờ được gọi, đã đá văng cánh cửa, hùng hục xông vào. Tên nào tên nấy đều thở hào hển, đôi mắt long sòng sọc lên đầy vẻ dữ tợn. 
Long Thanh Y cúi đầu, nghiến răng: 
“Xin tiên sinh thứ lỗi, thiếu chủ nhà chúng ta xem ra có chuyện cần phân phó.” 
Kỳ thực, nếu được, nàng ta chẳng muốn phải đèo bòng thêm hai quả tạ này một tí nào cả. 
Long Tiêu, Long Diệp là hậu bối huyết mạch thuần khiết, rất được phái “Phản Tổ” coi trọng. Hai kẻ này xưa nay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607047/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.