Lý Huyền Thiên thấy việc đã giải quyết xong thì cũng chắp tay bái biệt Bích Mặc tiên sinh, rồi rời đi.
Nguyễn Đông Thanh thấy vậy thì thầm nhủ, tính cách có chút thiếu nhạy bén trong ứng xử của vị Võ Hoàng điện hạ này cũng có cái hay. Nếu là người khác, có khi đã tinh ý nhận ra mấy người gã chưa có chỗ trọ, lại mời về làm khách cũng nên. Mà như vậy thì hoặc gã phải mất một phen từ chối, hoặc kế hoạch tự đi tìm hiểu dân tình liền đi toi. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta ít khi có dịp được đi xa, lại cũng không có nhu cầu quá cao. Thành thử, hắn vẫn thích tự túc hơn.
“Thằng nhóc Thanh Vân có lẽ thừa hưởng cái ngố từ ông già nó. Còn trưởng tử của Võ Hoàng xem chừng là giống mẹ rồi.”
Nguyễn Đông Thanh bụng bảo dạ, rồi lắc đầu cười nhạt, đoạn ra hiệu cho Hồng Đô và Trương Mặc Sênh chuẩn bị rời đi.
Lúc này, trong toán lính, có một cậu lính trẻ chạy lên trước mặt gã, chắp tay:
“Tiên sinh, đa tạ ơn tha mạng của ngài! Nếu tiên sinh cần người hướng dẫn, lại không chê, thì để tiểu tử giúp ngài!”
Nguyễn Đông Thanh đúng đang thiếu thổ địa dẫn đường, lại nghĩ nếu có lính thủ thành đi cùng, liền sẽ bớt được những rắc rối không cần thiết, bèn nói:
“Vậy phiền cậu!”
“Không phiền! Không phiền!”
oOo
Trong khi Nguyễn Đông Thanh còn đương đi tìm chỗ trọ, thì tin tức về việc Võ Hoàng ra mặt cứu một phàm nhân đã lan khắp kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607028/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.