Sau khi chứng kiến Bích Mặc tiên sinh tự bêu xấu, cô bé vẫn không bỏ cuộc, lại kéo gã đi đến một chỗ tổ chức phá cờ có thưởng. Ngặt một nỗi, Nguyễn Đông Thanh đến cờ tướng, cờ vây còn chỉ chơi ở mức hiểu luật, nữa là cái loại đấu pháp kỳ của Huyền Hoàng giới này. Thành ra nhìn mấy bàn cờ trước mặt mà hắn ong cả thủ, có thử vài lần song thậm chí còn đi sai cả luật cơ bản. Cô bé nọ thấy vậy, đành bỏ cuộc. 
Cuối cùng, quá túng quẫn, cô bé đề xuất Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thay vị trí của cha cô nàng, ra phố gảy đàn để cô bé múa. 
Kỳ thực, thời sinh viên, Nguyễn Đông Thanh cũng có tiếp xúc qua với nhạc cụ cổ truyền. Thế nhưng, dù gì nhạc lý thời hiện đại cũng có khác biệt. Thành thử, khi bị bắt ép, hắn đành cầm đàn tỳ bà lên rồi thử đánh như đánh đàn guitar. Đã thế lại còn vừa đánh vừa lần sờ tìm nốt. Chứng kiến một màn này, cô bé nọ đau đớn đi đến kết luận, cầm kỹ của gã còn không bằng cha mình. 
Thất vọng chồng chất thất vọng, cô bé đành tiu nghỉu ra về. Nguyễn Đông Thanh thương tình, móc một ít tiền lẻ trên người ra đưa cho cô nàng. Tiền này là của riêng hắn, chứ số vàng mà Vũ Tùng Lâm đưa, hắn coi là tiền công, không thể dùng vào việc riêng, nên không dám động tới. 
Đợi cô bé kia đi xa, Nguyễn Đông Thanh cũng lên phòng, Trương Mặc Sênh mới thở ra một hơi, nói: 
“Cô bé này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607026/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.