Các trang khác bưng truyện của bọn mình về không ghi nguồn tử tế thì thôi không chấp nhưng cũng nên bưng đủ các chương từ 107-125 chứ? Bưng ba chương ngoại truyện 126-128 xong quên luôn các chương ở giữa rồi kìa.
Lúc Nguyễn Đông Thanh mò được về đến Quan Lâm thì mới nghe được tin gần đây lại có yêu thú xâm lấn từ chỗ mấy người lão Hùng, khiến hắn cơ hồ lo sốt vó. Thế nhưng, sau đó lại nghe đám đồ đệ của hắn trong lúc hiểm nguy đứng ra ngăn cơn sóng dữ, cứu hơn vạn hộ dân trong thành khỏi cơn nước lửa, Bích Mặc tiên sinh mới yên tâm.
Hơn nữa, còn hơi có chút tự hào.
Ba thiếu niên mà hắn nửa vô tình, nửa bị ép thu nhận làm học trò bây giờ cũng đã trở thành anh hùng một thành, có thể ưỡn ngực với đời.
Mà Trương Mặc Sênh sau khi nghe được chuyện này, cũng âm thầm hạ quyết tâm không để cho ông thầy nhà mình mất mặt.
Sở dĩ sau khi Nguyễn Đông Thanh đến phủ thành chủ báo lại kết quả cho Vũ Tùng Lâm không lập tức quay về cổ viện, mà vào chợ gặp đám lão Hùng, ấy là do hắn cảm thấy lần này vào kinh vạn sự như ý, trở về muốn ăn mừng một phen.
Bây giờ nghe được đám học trò nhà mình có được thành tựu như vậy, lại càng có lý do ăn mừng.
Thế nhưng...
Lúc Bích Mặc tiên sinh mang cả đống thịt thà cá mú về muốn làm lẩu, thì chỗ xóm nhỏ dưới chân núi hắn dựng cho ba đồ đệ hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2607007/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.