Sáng sớm hôm sau, cả hội ăn điểm tâm sớm, sau đó chuẩn bị thanh toán tiền phòng, đặng lên đường quay lại Kiếm Trì.
Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà thấy khuôn mặt của ông đại sư huynh nhà mình hệt cái giẻ lau ngâm nước, cứ xịu ra, bèn nhỏ giọng hỏi Vương Tiểu Thạch:
“Tiền bối, đại sư huynh làm sao vậy?”
Thiếu niên áo đen vừa sì sụp húp bát bún, vừa trợn mắt lên nhìn hai cô nàng. Hai thiếu nữ biết đấy là ám hiệu “trời đánh còn tránh bữa ăn” của Vương Tiểu Thạch, thành thử không dám hỏi thêm nữa, quay lại vùi đầu vào bát.
Chân Lợi Kiếm và Ngô Quốc Văn thấy bất nhẫn, bèn truyền âm:
“Tối hôm qua thiếu hiệp đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về đã như vậy rồi, có hỏi cũng không đáp. Tại hạ là người ngoài, không tiện hỏi nhiều, thế nên...”
Đỗ Thải Hà và Tạ Thiên Hoa nghe thế, kém chút thì “à” lên một tiếng.
Lý Thanh Vân không có chân khí, bấy giờ lại đang để đầu óc trên mây, thành thử cũng không nhận ra mọi người đang truyền âm cho nhau. Cậu chàng gẩy gẩy đôi đũa trên tay, thở dài một hơi.
Vương Tiểu Thạch bấy giờ đã chiến đấu xong xuôi, đặt cái bát xuống, nói:
“Còn sao nữa? Hôm qua tính học theo đại hiệp trong truyện của chủ nhân, bị đời vả cho một cái vào mặt, nên giờ đang ‘hoài nghi nhân sinh’ đó mà.”
“Tiền...”
“Được rồi. Khúc mắc gì thì về hỏi ông sư phụ của nhóc ấy. Lương của ta không đủ để vừa làm bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606991/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.