Phạm công công đứng dậy, hắng giọng:
“Thái tử điện hạ xin thứ lỗi, lần này nô tài còn có nhiệm vụ thánh thượng giao phó, không dám chậm trễ. Để lão nô truyền chỉ xong sẽ đến hầu hạ thái tử điện hạ cẩn thận.”
Lê Tam Thành rùng mình một cái, nghĩ đến lời đồn Lê Dực hoàng đế không gần nữ sắc, chỉ nuôi nam sủng mà sống lưng rét căm căm. Gã hắng giọng, nói:
“Chuyện ấy thì không cần. Công công làm xong việc nên làm thì nên hồi cung cho sớm, đừng để phụ hoàng chờ đợi.”
Cái gọi là hầu hạ của vị công công này, Lê Tam Thành vừa nghĩ là thấy mình ăn không tiêu.
Phạm công công cười, hắng giọng, lấy trong túi chứa đồ ra một tờ thánh chỉ, đoạn bình thản tuyên đọc:
“Vĩnh Cật năm thứ bảy,
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
Biển Phong Bạo lại có động tĩnh, Hải Thú rục rịch muốn lên bờ. Trẫm nghĩ đến cảnh trăm họ táng mạng dưới miệng loài ác ôn, con đen con đỏ của trẫm phải rên xiết trước hàm răng quái thú mà lệ chảy tràn mi, ruột đau như cắt, nửa đêm chẳng thiết ăn, thiết triều không buồn ngủ.
Đại Việt ta và chư quốc tuy tách ra nhiều năm, nước giếng chẳng phạm nước sông, song nghĩ câu môi hở răng lạnh, trẫm đã chuẩn tấu binh mã sáu nước nhập quan phòng thủ biên cương. Sáu nước tam giáo cửu lưu, muôn màu muôn vẻ, phong thổ khác biệt, song vẫn luôn coi Đại Việt ta là nước đẻ muộn sinh sau, chưa được giáo hóa, có ý coi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606921/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.