Người vừa mới xuất hiện không phải người nào khác, chính là tên thầy bói gần đây nức tiếng xóm trên xóm dưới trong thành về độ đẹp trai đến mức không tưởng: thiếu lâu chủ của Vọng Thiên lầu, Lã Vọng Thiên.
Thiếu niên đi đến gần, vỗ vai Đỗ Thải Hà, nói:
“Cũng may mà tại hạ đến kịp. Chỉ sợ chậm chút nữa tiểu thư đã làm chuyện dại dột rồi.”
Đỗ Thải Hà giật mình một cái, ngẩng đầu lên nhìn.
Phát hiện người đến vậy mà lại là tên thiếu niên xem bói hồi nãy.
Chưởng Ấn Quan vỗ bàn, quát:
“Tên điêu dân từ đâu ra, sao dám tự tiên xông vào chốn công đường, thử hỏi còn có gì là thể thống, kỷ cương nữa?”
“Đại nhân. Tại hạ cảm thấy trong chuyện của vị cô nương đây còn có nhiều khúc mắc, chỉ sợ là...”
“Ngừng ngừng! Nhà ngươi là cái thá gì cũng dám chất vấn xét xử của bản quan? Nếu còn không mau cút đi thì đừng trách bản quan nghiêm hình xử trí!”
Lã Vọng Thiên khịt mũi, nói:
“A? Có vẻ vị đại nhân đây mông ngồi lâu trên chỗ cao, nhìn khắp bốn phương cũng chỉ thấy hai chữ ‘thân phận’ và ‘bối cảnh’. Vậy được, không giấu nữa... tại hạ thiếu chủ của Vọng Thiên lâu, Lã Vọng Thiên.”
Cậu chàng ngừng một thoáng, bấm ngón tay, cười:
“Ta xem đại nhân ngài khí vận suy bại, nếu còn không nghe lời khuyên, họa táng gia bại sản, đầu lìa khỏi thân còn cách chẳng xa đâu.”
“Khẩu xuất cuồng ngôn, khinh thường phép nước, dĩ hạ phạm thượng. Ba tội này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-nhan-vat-quan-chung-vo-tinh-day-mot-dam-do-de-thanh-thanh-nhan/2606863/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.