“Ta muốn tờ hưu thư. Ngài hưu ta đi!”
Hắn buông nàng ra. Mộ Dung Tiêu muốn hắn viết hưu thư, nàng cũng muốn hắn bỏ nàng...
“Ngươi... rất muốn ta phế ngươi?”
“Ta từng nói giữa ngài và ta, căn bản... không khác gì người xa lạ!”
Hắn lạnh lùng khinh bỉ: “Hay, nói hay lắm! Diệp Mộng Y, ngươi quên rằng giữa ta và ngươi trải qua bao nhiêu lần quan hệ rồi ư? Thân phận thê tử ngươi không muốn nhận lại muốn nhận làm kỹ nữ thanh lâu?”
Nàng thả lỏng người, ngồi khuỵu xuống đất, đáy mắt trốn rỗng, lồng ngực phập phồng đau đớn. Đáy mắt vô lực nhìn hắn cười nhạt. Hắn dám so sánh nàng với đám nữ nhân kia ư?
“Kỹ nữ cũng được, nếu danh phận kỹ nữ có thể đổi lấy tờ hưu thư... ta tình nguyện làm!”
“Diệp Mộng Y! Cái danh cửu vương phi khiến ngươi ghê tởm đến vậy sao? Ghê tởm đến nỗi không bằng kỹ nữ thanh lâu?” Hắn ngồi xuống túm chặt vạt áo nàng. Nàng nhất định phải bức điên hắn mới vừa lòng?
“Không sai... Ngài điên rồi sao? Ngài muốn làm gì?”
Cánh tay đang cởi áo nàng chợt dừng lại: “Làm gì? Kỹ nữ thì nên cần làm gì, ngươi tự biết rõ nhất.”
"Chát..." vung tay tát thẳng vào mặt hắn, nàng nhanh chóng đứng dậy. Nhìn vẻ mặt lúc này của hắn, đôi nhân mềm nhũn của nàng vô thức lùi lại vài bước.
"Diệp Mộng Y, kiên nhẫn của bổn vương đối với ngươi không có nhiều." Hắn đưa ánh mắt băng lãnh lên nhìn nàng. Nàng vậy mà lại dám đánh hắn lần nữa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-cuu-vuong-phi/3017717/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.