Hôm nay là ngày hoàng thượng cùng các vương gia đi rừng săn bắt. Nàng tuy không muốn đi nhưng thân là vương phi nên đành phải đi theo.
"Diệp Mộng Y, y phục của ngươi hôm nay thật đẹp!" Mộ Dung Tiêu nhìn nàng cười.
Nàng chán ghét nhìn y: "Ngài gặp ta ngoài khen y phục ta đẹp ra còn có gì khác nữa không?"
"Có chứ! Tiểu Diệp Diệp, hôm nay ngươi thật xinh đẹp!"
Cái tên này thật là...
"Ta vừa thuận miệng gọi Tiểu Diệp Diệp nào nghĩ lại cũng được đó chứ. Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Diệp Diệp được không?"
"Nếu ngài thích thì cứ gọi như vậy." Thật quê mùa, sến súa!
Mộ Dung Tiêu nhìn nàng khẽ cười, tâm trạng nàng dường như cũng tốt hơn chút rồi, nếu bộ dạng này của hắn có thể khiến nàng vui vẻ thì hắn nguyện ở trước mặt nàng diễn tuồng mua vui.
"Lần đi săn này không phải để huynh trêu đùa." Hắn nhìn hoàng huynh lạnh lùng nhắc nhở.
"Ta biết nhưng Tiểu Diệp Diệp khả ái như vậy."
"Bát vương gia tự trọng một chút!" Nàng nhìn y lạnh lùng nói.
Mộ Dung Tiêu giơ hai tay xin hàng, phu thê nhà họ quả thật rất giống nhau.
Xe ngựa vấp phải hòn đá cả xe đều bị xốc lên. Cơ thể nàng còn chưa khỏe hẳn liền nhăn nhó đau đớn. Hắn nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền lo lắng, có phải vẫn chưa khỏe không?
"Ngươi..."
"Tiểu Diệp Diệp? Ngươi không sao chứ?"
Mộ Dung Tiêu bên cạnh nàng nên nhanh hơn hắn một bước. Cái tên này...
"Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-cuu-vuong-phi/3017691/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.