Buổi tối, nhị nương ôm Ngôn Nhi, cầm trong tay lương da chưa bán xong đi tới một gia đình cách nhà các nàng không xa "Phong gia gia, Phong gia gia, có ở nhà không?" Nhị nương hướng về trong phòng hô.
"Tới đây, ai vậy?" từ trong nhà vội vội vàng vàng chạy đến một lão nhân hơn năm mươi tuổi, nhìn rất hiền lành, thê chủ đã mất, chỉ còn một người nữ nhi, thế nhưng nữ nhi của lão quanh năm ở bên ngoài khuân vác cho người ta, cho nên trong nhà chỉ có một mình lão, Phong đại gia đối với Ngôn Nhi luôn chăm sóc, nhị nương rất cảm kích, mỗi ngày làm lương da đều sẽ đưa qua cho lão một phần.
Phong gia gia vừa thấy nhị nương cùng Ngôn Nhi đến, trên mặt đều cười ha ha, "Là nhị nương cùng Ngôn Nhi a, "
"Phong gia gia được, " Ngôn Nhi ngoan ngoãn hướng về Phong gia gia chào hỏi,
"Ôi chao, được, Ngôn Nhi ăn cơm chưa? Nếu như chưa thì ăn ở nhà Phong gia gia đi, " nhìn lão nhân chân tình tiếp đón, nhị nương trong lòng càng̀ cảm kích, cha của mình còn không tốt với Ngôn Nhi như vậy, không nghĩ tới chỉ là hàng xóm mà lại thương Ngôn Nhi.
Nhị nương biết Lưu Lý thị ở nhà thấy Lý Thanh cùng Ngôn Nhi xảy ra chuyện hắn lại mặc kệ, điều này làm cho nhị nương rất không thoải mái, tuy nói Ngôn Nhi không phải cháu trai ruột của hắn, nhưng cũng gọi mình là nương a, cũng gọi hắn là gia gia a.
Buổi tối cũng chỉ có Nguyên nương qua đây hỏi tình huống, nói vài câu quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-lam-chu-mot-gia-dinh/176439/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.