Nghe thấy âm thanh phẫn nộ của nhị nương, trong lòng gã mập kia càng sợ, tay ôm nữ nhi minh hơi run lên, không dám không liếc mắt nhìn nhị nương. "Thần Dương, ngươi nói đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Nhị nương nhìn Thần Dương. "Ta cùng Ngôn Nhi cầm đường bí đỏ phân cho bằng hữu ăn, sau đó Cẩu Đản đến, không chỉ đoạt của đường bí đỏ của chúng ta, còn nói, còn nói chúng ta là con hoang, là con hoang, ô ô ô..., ta chỉ là đẩy nàng một cái, không đánh nàng, " nhìn Thần Dương tức giận cùng oan ức, Lưu Lam trong lòng lại đau lòng, lại tự trách. "Đúng đấy, đúng đấy, Cẩu Đản thật hư, Thần Dương nói chính là thật sự, " đứng bên cạnh một ít tiểu hài tử nghe Thần Dương nói xong vội vã phụ họa. Bởi quãng thời gian này Thần Dương cùng Ngôn Nhi, cùng rất nhiều hài tử trong thôn chơi với nhau cho nên có không ít hài tử thay Thần Dương nói chuyện. "Nếu là như vậy, vậy ngươi tại sao đánh hài tử nhà ta?" Nhị nương lớn tiếng hỏi cha Cẩu Đản, nhị nương cau mày, hung ác trừng mắt. Cha Cẩu Đản nói chuyện không lưu loát, nói " Cẩu Đản nhà ta nhưng là, nhưng là nói không sai,Thần Dương là hài tử không nương, còn có, nên có, " hắn càng nói, nhị nương càng phẫn nộ, thế nhưng cha Cẩu Đản vẫn né tránh ánh mắt giết người của nhị nương nói tiếp "Còn có, Ngôn Nhi kia lại không phải nhi tử của ngươi, ngươi tức giận cái gì, ngươi trước đây không phải chán ghét hắn sao, ta còn giúp ngươi hả hê đó." "Ngươi câm miệng cho ta, ngươi tính là gì? Cũng dám nói thay ta dạy hài tử, đang nói, ai nói ta không thích Ngôn Nhi, Ngôn Nhi nếu gọi ta là nương, vậy ta sau này chính là nương của hắn, hắn chính là con của ta, ta sẽ không cho phép có người bắt nạt hắn, còn có Thần Dương, nương nàng cho dù không có ở bên cạnh nàng, nhưng Thần Dương cũng rất tốt, nào giống như một số hài tử, còn nhỏ như vậy đã cay nghiệt, nhất định là không được người lớn dạy dỗ, không biết sau này sẽ biến thành cáy dạng gì đây, hừ. " Nhị nương càng nói, mặt cha Cẩu Đản càng tái nhợt,nhưng vì uy áp của nhị nương nên không dám bộc phát ra, chỉ bất mãn nhìn nhị nương. Thế nhưng bị nhị nương trừng một cái liền quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nhị nương nữa, nhị nương nhìn thấy mọi người trong thôn vây quanh rất nhiều, cũng không thể quá mức, nhị nương là một đại nữ nhân lại cùng một nam nhân tính toán chi li, cho nên nhị nương biết hôm nay việc này không thể huyên náo quá to lớn, đều là người trong thôn, lại nói chỉ là tiểu hài tử đánh nhau mà thôi, cũng không phải sự việc lớn lao. "Ta nể tình ngươi là nam nhân phần thượng không so đo với ngươi, thế nhưng ngươi nên quản tốt hài tử của ngươi, nếu không, hừ, thì đừng trách ta không nể tình, đi thôi, " lần này ánh mắt mọi người nhìn nhị nương càng thêm không giống nhau, tuy rằng quãng thời gian này nhị nương cực lực thay đổi hình tượng của bản thân, thế nhưng trước đây nhị nương cho người ta lưu ấn tượng xấu quá sâu, cho nên thôn dân vẫn tồn e dè với nàng. Thế nhưng trải qua chuyện này, thôn dân nhận thấy nhị nương thật sự là thay đổi rồi, chuyện này nếu là nhị nương trước đây, nàng chắc chắn sẽ không che chở cho đứa con riêng kia, hơn nữa nàng nhất định sẽ nhân cơ hội đàn áp nhà của Cẩu Đản, thế nhưng vừa nãy nhị nương không chỉ có buông tha Cẩu Đản cùng cha nàng, còn che chở cho hài tử kia, xem ra nhị nương bắt đầu trở nên có tình có nghĩa, xem ra sau này có thể thử cùng nàng giao du, đây là ý nghĩ của phần lớn thôn dân, hơn nữa cũng không thể để cho mình hài tử bắt nạt hai hài tử kia, nếu không nhị nương nhất định sẽ vì các nàng ra mặt gây ra chuyện lớn. "Ngôn Nhi, chúng ta nên khoan dung độ lượng, Cẩu Đản cùng cha nàng tuy rằng phạm sai lầm, thế nhưng các nàng cũng không phải người xấu, cho nên chúng ta phải cho người ta cơ hội làm lại cuộc đời, hơn nữa vừa nãy nương nói, cũng đã doạ các nàng, các nàng về sau dám không dám bắt nạt chúng ta nữa đâu, nếu như các nàng lại bắt nạt chúng ta, chúng ta sẽ không khách khí, hiểu không?" Nhị nương nói nhìn về phía Ngôn Nhi, chỉ thấy Ngôn Nhi một bộ như hiểu mà không hiểu, nhị nương cười lắc đầu một cái, hài tử còn nhỏ sau này sẽ tiếp tục giáo dục. Nhị nương cúi đầu nhìn về phía Thần Dương "Nghe hiểu không?" Thần Dương dù sao cũng lớn một chút, mắt to không giống Ngôn Nhi hoàn toàn mờ mịt, "Có chút hiểu, lại có chút không hiểu, " Nghe Thần Dương nói như vậy, nhị nương an ủi nói,"Không có chuyện gì, lớn rồi sẽ hiểu." "Nương, nương, Ngôn Nhi sẽ hiểu được, Ngôn Nhi sẽ hảo hảo học, nhất định sẽ hiểu được, " nghe được Ngôn Nhi bảo đảm tự hướng về mình nói, nhị nương rất vui vẻ, "Hảo, hảo, Ngôn Nhi sau này nhất định sẽ hiểu được, " "Uh, " tiểu tử lại khẳng định gật gù. "Ca, chúng ta về nhà đi, " nhị nương nhìn Lưu Lam đã khôi phục thái độ bình thường nói, "Được, chúng ta về nhà đi, " nói xong đi lấy đòn gánh bị ném xuống đất, "Vẫn tốt chứ, không sao rồi, đừng sợ, " nhị nương quan tâm nhìn về phía Lý Thanhtrong lồng ngực. Vừa nãy Lý Thanh nhìn thấy nhị nương ở trước mặt mọi người che chở mình và Ngôn Nhi, nhị nương không biết hành động vừa rồi làm Lý Thanh cảm động cỡ nào. "Nha, nhị nương a, các ngươi mau trở về đi thôi, vật này chúng ta giúp ngươi cầm, được rồi. " "Đúng đấy, đúng đấy " Vừa nãy người trong thôn bên cạnh vây xem thấy sự tình chấm dứt, dồn dập tiến lên lấy lòng nói chuyện với nhị nương, trong mắt không còn là xem trò vui bình thường, nói thật, nhị nương cũng không oán vừa nãy những thôn dân này không trợ giúp các nàng, dù sao, trước đây nhị nương để cho người ta ấn tượng quá sâu sắc, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được, tình người ấm lạnh, xưa nay đã như vậy. Nhị nương không thèm để ý cười cợt "Tốt, vậy thì phiền phức các ngươi, " nói xong cũng không tiếp chuyện nữa, bán ôm Lý Thanh về nhà, vừa nãy nàng nghe thấy nam nhân của mình khóc đây, mình mau nhanh về nhà an ủi nha. Sau khi về đến nhà, nhị nương đem Lý Thanh phóng tới bên giường, để hắn ngồi xuống, sau đó mới cẩn thận hỏi "Ngươi có sao không? Ta biết, chuyện này ngươi chịu oan ức, thế nhưng đều là người cùng thôn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, cho nên chúng ta không thể đem sự tình làm đến căng thẳng, hi vọng ngươi có thể thông cảm cho ta, " nhị nương đang thao thao bất tuyệt nói, chỉ nghe một tiếng "Xì, " nhị nương ngẩng đầu thấy Lý Thanh đang mỉm cười nhìn mình. Nhị nương nhìn một lúc cũng nở nụ cười, nàng biết Lý Thanh căn bản không có trách cứ nàng. "Ca ca, Thần Dương thế nào?" Nhị nương an ủi hai bảo bối của mình xong, liền đến xem Thần Dương, nhị nương vừa nãy nghe Ngôn Nhi mới biết, vốn là cha Cẩu Đản muốn đánh Ngôn Nhi, thế nhưng Thần Dương đem Ngôn Nhi lui lại, chính mình lại bị đánh một cái tát, điều này làm cho nhị nương cảm thấy rất hổ thẹn. Lưu Lam thấy vậy, không thèm để ý cười cợt, "Không có chuyện gì, đã thoa thuốc rồi, bị đánh không phải rất nặng, tiểu hài tử khôi phục nhanh, một hồi sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi." Nhìn thấy Lưu Lam an ủi mình, nhị nương càng thêm thật không tiện, "Ca ca, ngươi yên tâm, chỉ cần hắn lần sau dám bắt nạt Thần Dương, ta nhất định sẽ không dễ tha cho các nàng, " nhìn nhị nương thề son sắt, Lưu Lam cũng biết nhị nương là bởi vì hổ thẹn, phụ họa nói "Được, lần sau các nàng chịu ủy khuất gì phải xem ngươi rồi, " "Uh, " Buổi tối Tam nương sau khi trở lại càng hối hận, làm sao nàng lại không ở nhà, nếu không sẽ không để cho người đến bắt nạt, Tam nương là đi đến trường nên không ở nhà, cho nên cha Cẩu Đản mới dám bắt nạt Lý Thanh như vậy. Sau cùng vẫn là nhị nương an ủi, Tam nương mới không cảm hổ thẹn, thế nhưng Tam nương cũng nói rằng sau này chỉ cần nàng ở nhà, nhất định sẽ không để cho người khác bắt nạt người nhà của các nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]