Thấy Vân Mộ Chi bình tĩnh, có tâm trạng đùa nghịch như vậy Vân Hưởng nghĩ có khi nó đã có kế hoạch từ trước vì thế y liền thấp giọng hỏi nó:
"Này! Thằng nhóc thối... Kế hoạch của mày là gì? "
"Hư, anh! Em có tên đàng hoàng nha, nếu anh không thích gọi cả họ lẫn tên của em thì anh cứ gọi em 'tiểu Chi' là được rồi! "
Thấy Vân Mộ Chi lại giở thói trẻ con Vân Hưởng lại càng mệt mỏi. Y không nhịn được nữa mà khẽ quát:
"Trả lời câu hỏi của tao! "
Trong câu nói của Vân Hưởng không hề có hận ý như trước nhưng khi kết hợp với chất giọng khàn khàn hiện tại của y không khỏi khiến Vân Mộ Chi có chút sợ, rưng rưng nước mắt, thành thật mà trả lời:
"Tiểu Chi không biết... "
Giọng Vân Mộ Chi khá nhỏ khiến Vân Hưởng không biết nó nói gì, y cố nhướn người tới gần Vân Mộ Chi, hỏi lại:
"Mày nói gì cơ? Hộc... "
Vân Hưởng thấy hơi choáng, y không giữ được thăng bằng mà đổ người về phía Vân Mộ Chi. Vân Mộ Chi cũng thuận thế mà ôm y vào lòng. Sờ lên trán y xúc cảm nóng ran như lửa khiến lòng nó dâng lên nỗi sợ hãi, không nhịn được mà khóc lóc.
"Anh, tiểu Chi biết lỗi rồi... hức... Anh, tỉnh... hức... tỉnh lại đi... "
"Nhóc con kia, cứu được người chưa? "
Đột nhiên một giọng nam trầm, khàn đặc vang lên từ phía hành lang hoà vào cùng tiếng khóc của Vân Mộ Chi. Tiếng bước chân nặng nề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-hoc-cach-tro-thanh-ca-ca-tot/2984196/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.