Chương trước
Chương sau
Vừa vào bên trong Vân Dao đã lao thẳng tới bên người đang nằm an tĩnh trên giường, miệng không ngừng nức nở kể tội của Vân Tô Thuần:

"Tướng mẫu! Đại tỷ đáng ghét lại thiên vị A Hưởng! Hức! Tỷ ấy không quan tâm con! Còn trừng mắt với con nữa! Tướng mẫu~ "

Vân Sinh Hoà ngồi dựa lưng vào đầu giường, hương Nguyệt Quế mỏng manh từ lư hương lan toả ra khắp phòng khiến người thư giãn. Cô khẽ thở dài, dung mạo cứng rắn ẩn sau tấm màn đầy mệt mỏi ủ rũ, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà thoáng qua sự lạnh nhạt giá rét song chỉ qua cái chớp mắt đã tràn đầy nhu tình nhìn Vân Dao đang bám víu trong lòng.

"Dao Nhi ngoan, mau ngồi dậy tướng mẫu có quà cho con! "

Vân Sinh Hoà đưa tay xoa đầu Vân Dao dỗ dành trẻ nhỏ, Vân Dao nghe thấy có quà bất mãn liền tan đi trên khuân mặt nhỏ xinh bừng sáng ý cười. Lại nhìn xuống, thấy trong tay Vân Sinh Hoà là một khối đá thô ráp màu đen tuyền vừa bằng trái trứng ngỗng ý cười nơi đáy mắt liền tan đi không ít nhưng lại không dám làm phật ý tướng mẫu Vân Dao liền phá lên cười, nói:

"Đa tạ tướng mẫu! Con rất thích! "

Vân Dao còn nhỏ không giỏi che giấu cảm xúc, Vân Sinh Hoà vừa nhìn liền biết nhi nữ không thích món quà trước mắt nhưng cô không hề nao núng, âm giọng nhẹ như nước chảy nói tiếp:

"Bề ngoài của nó tuy xấu xí nhưng Dao Nhi thử trích máu lên xem! Chắc chắn sẽ có điều huyền diệu! "

Ánh mắt Vân Dao từ món đồ chuyển lên nhìn Vân Sinh Hoà như muốn chắc chắn lời cô nói là thật. Qua một hồi lâu do dự Vân Dao mới từ tốn nhỏ máu lên hòn đá đen. Máu đỏ màu hoa đào vừa chạm vào nền đá đã ngay lập tức bị hút lấy, xung quanh vô thức toả ra ánh quang kỳ diệu chói mắt. Vân Dao khẽ đưa tay che mắt, đợi tới khi ánh quanh dịu lại, mở mắt ra đã thấy hòn đá lột bỏ đi lớp vỏ ngoài xù xì xấu xí thay vào đó là vẻ ngoài nhẵn mịn, màu sắc đen tuyền thay bằng màu đỏ ánh kim rực rỡ. Chưa hết, Vân Sinh Hoà trong miệng không ngừng thì thầm mấy câu khẩu quyết khó hiểu, lời vừa dứt hòn đá đã lay động bay lên không trung, xoay xoay mấy vòng đã biến thành một chiếc vòng ngọc tinh xảo. Đặt vào tay Vân Dao, chiếc vòng vốn kích thước lớn thu lại vừa với cánh tay non nớt của nữ hài.

Nhìn một màn linh dị trước mắt Vân Dao thập phần tò mò, Vân Thủy Loan bên cạnh cũng kinh ngạc không kém. Trong lòng thầm nghĩ quả nhiên đồ tướng mẫu tặng không thể là vật tầm thường được. Chỉ có Vân Hưởng đứng một bên nhìn thấu hòn đá kia chỉ đơn giản là một viên linh thạch thượng phẩm được Vân Sinh Hoà sử dụng linh lực nhào nặn thành một chiếc vòng ngọc sau đó âm thầm thả vào bên trong hơi thở của tu sĩ Viên Mãn Phi Thăng cùng vô số vòng hộ pháp bảo mệnh.

Vân Hưởng có chút e ngại đưa tay lên mân mê nhẫn ngọc đơn giản đeo ở ngón cái tay phải, móng tay sắc bén ngứa ngáy cọ trên mặt ngọc tạo thêm vài vết xước tựa như bên trong lồng ngực chủ nhân nó đang không ngừng nhộn nhạo về cơ sự sắp xảy tới.

"Loan Nhi! Lại đây! "



Vân Sinh Hoà hướng về phía Vân Thủy Loan khẽ vẫy tay, Vân Dao nằm trong lòng cô tay mân mê vòng ngọc bĩu môi, ánh mắt thoáng qua vẻ xem thường.

Vân Thủy Loan ban đầu vui vẻ song trên khuân mặt trải đầy ân hận, hai tay đan chặt vào nhau không dám nhúc nhích.

Vân Sinh Hoà thấy thế khẽ cười, nhỏ giọng an ủi:

"Loan Nhi đừng sợ! Chuyện con lén tới chiến trường ta sẽ không truy cứu nữa! Nữ đế trên kia... cũng vậy! "

Nói tới nữ đế sắc mặt Vân Sinh Hoà âm trầm tới đáng sợ sau bị cô thu liễm lại nhưng Vân Thủy Loan lại hiểu lầm rằng cô vẫn chưa tha thứ cho nàng nên vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mặt cúi gằm xuống đất. Vân Sinh Hoà không biết phải làm sao, im lặng một lúc mới nói tiếp:

"Ta biết con uất ức vì bị mẫu thân nhốt trong Tướng Phủ nhưng sau này sẽ không thế nữa! "

Nói xong Vân Sinh Hoà lấy từ một bên góc giường một chiếc hộp gấp nhỏ, mở nắp ra bên trong nằm vẹn nguyên một thanh đao cùn rất tầm thường.

"Đây là pháp khí đầu tiên ta nhận được khi tham gia quân ngũ! Dáng vẻ vốn có của nó không phải như hiện tại chỉ là thực lực của ta quá cường đại một thanh đoản đao như nó không thể chống đỡ được nên đã cưỡng chế phá bỏ khế ước. Vật này theo ta lên chiến trường gần 30 năm, hơn 100 năm trôi qua sát khí đã sớm tiêu tan nay giao lại cho con là hoàn hảo nhất! "

Lấy đao từ hộp gấm ra đưa tới trước mặt Vân Thủy Loan, Vân Sinh Hoà nhìn nàng kiên định nói:

"Loan Nhi! Con đã bạo khởi linh lực sau này Vân Nguyệt Quốc này cũng không thể níu được bước chân con! "

Thấy Vân Sinh Hoà vội vã như vậy nội tâm Vân Thủy Loan bạo động không ngừng. Dù không quá hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Vân Sinh Hoà nhưng Vân Thủy Loan biết người đây là muốn thành toàn tâm nguyện của nàng.

"Tướng... Tướng mẫu... "

Vân Thủy Loan cảm động tới phát khóc, tay siết chặt thành quyền.16 năm bị nhốt trong Tướng Phủ Vân Thủy Loan một lòng hướng tới thế giới bên ngoài sớm đã chịu không nổi cảnh Hoàng Yến trong lồng. Vừa rồi chịu 100 roi Tử Tiên Vân Thủy Loan dù lòng mang hối hận nhưng vẫn uất ức không thôi. Nàng chỉ là không cam lòng, vì sao bản thân lại phải ở trong viện tử lạnh lẽo trong khi các tỷ muội khác lại được ngao du đó đây. Mỗi lần nghe thấy Vân Dao cùng Vân Hưởng đàm đạo về những nơi mà họ đã từng đi qua trong Vân Nguyệt Quốc Vân Thủy Loan lại thấy tủi thân. Hiện tại nghĩ lại mới thấu, Vân Nguyệt Quốc là đế quốc đi theo con đường vĩnh sinh tu luyện, không ai là không có năng lực hơn người. Sống ở đây Vân Thủy Loan thế lực yếu ớt giống như con tôm nhỏ nhảy trong miệng cá, tùy ý người bắt nạt. Mẫu thân Vân Khuê Ngọc năm đó sinh non, nàng ra đời đã yếu đuối hơn các tỷ muội khó trách được coi như bảo vật trong tay mà nâng niu, người giữ nàng ở trong Tướng Phủ cũng chính là bảo vệ nàng khỏi thế đạo hung hiểm ngoài nhân gian. Nàng còn không biết điều, khắp nơi chạy loạn, còn không ít lần đưa bản thân rơi vào tình cảnh hung hiểm. Nghĩ tới mẫu thân cùng tướng mẫu suốt 16 năm qua vì nàng mà ưu sầu Vân Thủy Loan càng cảm thấy hổ thẹn, nước mắt theo đó mà chảy dài bên má.

Vân Sinh Hoà nhẹ đặt Vân Dao xuống mặt đất, vươn người tới giúp Vân Thủy Loan lau đi hai hàng nước mắt. Bộ dáng vẫn ân cần như cũ:

"Loan Nhi ngoan, không khóc nữa! "

Vân Sinh Hoà nắm lấy tay Vân Thủy Loan nhẹ lấy từ nàng một giọt máu đào đặt lên đoản đao. Một thứ ánh sáng màu xanh lục loé lên, đoản đao cũng thành hình. Thoạt nhìn liền biết đây là báu vật, chuôi đao làm bằng vàng ròng chạm khắc hình khổng tước tinh tế khảm ngọc lục bảo đầy chân thực. Lưỡi kiếm sắc bén khắc một chữ "Thực" đầy ẩn ý, vỏ kiếm bằng vàng ánh kim được niệm pháp chú chỉ có chủ nhân của nó mới có thể rút đao ra khỏi vỏ.

Khẽ nâng đao trong tay Vân Sinh Hoà truyền vào bên trong hơi thở của bản thân tiện niệm thêm vài pháp chú bảo mệnh. Cuối cùng vẹn nguyên đặt trước mặt chủ nhân của nó.

"Đoản đao nắm trong tay chân trời góc bể đều là nhà! Mau nhận lấy! "



Một lời trưởng bối dăn dạy tiểu bối khắc ghi trong lòng chỉ là tới khi thực sự hiểu được nội hàm bên trong thiên hạ này đã chẳng còn có chốn dung thân.

Vân Thủy Loan nhận lấy đoản đao, lòng dâng lên cỗ cảm xúc hạnh phúc khó nói thành lời.

Hiện tại chỉ còn Vân Hưởng chưa nhận được quà, Vân Dao rất ra dáng tỷ tỷ tốt, nhanh chóng lên tiếng:

"Tướng mẫu! Quà của A Hưởng! Còn có A Hưởng! "

Vân Sinh Hoà sủng nịnh xoa má Vân Dao, dịu dàng nói:

"Tướng mẫu đương nhiên nhớ chỉ là Dao Nhi cùng tam tỷ ra ngoài trước tướng mẫu còn có chuyện dặn dò ngũ muội! "

Vân Dao nghe tới đây khẽ liếc nhìn Vân Hưởng thấy y vẫn bình tâm như vại liền quay lại gật đầu chấp thuận sau cao ngạo rời đi, Vân Thủy Loan biết ý cũng cúi đầu theo sau.

Người vừa khuất bóng Vân Sinh Hoà từ tướng mẫu dịu dàng trong nháy mắt đã thay đổi trở thành dáng vẻ đạm bạc không cảm xúc.

Từ sau khi lấy lại khí ức tiền kiếp, Vân Sinh Hoà bên ngoài vỏ bọc phàm nhân nhưng tâm đã sớm là thần từ bỏ thất tình lục dục. Chỉ là trước kia trong mắt người ngoài cô là mãnh tướng, trong mắt các phu nhân là phu quân nặng tình, trong mắt nhi tử nhi nữ là tướng mẫu dịu dàng yêu chiều bọn họ nên Vân Sinh Hoà mới đeo lên lớp mặt nạ phàm nhân hòng diễn nốt vai diễn của mình. Vân Hưởng không quá ngạc nhiên bởi từ khi y lên 2 tuổi Vân Sinh Hoà đã tháo bỏ lớp mặt nạ phàm tục kia với y và y cũng đã thẳng thắn về thân phận thật của mình với cô.

"Thời khắc đã tới? "

Vân Hưởng nói thẳng, Vân Sinh Hoà mặt vô biểu tình, vô lực đáp:

"Phải! Đêm nay giờ Tý (*) vừa điểm tất cả sẽ chấm dứt"

(*) 23 giờ - 1 giờ sáng

"Chuyện còn lại phải nhờ vào ngươi rồi! "

Vân Sinh Hoà khuân mặt nhợt nhạt, hơi thở hỗn loạn nhìn Vân Hưởng bằng ánh mắt đầy sự tín nhiệm. Vân Hưởng lại chỉ biết thở dài, âm giọng non nớt đầy ưu tư:

"Nhất thiết phải vậy sao? Sau này trần gian thế tục đã không còn liên can tới ngươi, thiên hạ lại rộng lớn ta quản không nổi những kẻ còn lại, sống hay chết cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận mà thôi"

Chấp niệm của Vân Sinh Hoà với Vân Nguyệt Quốc quá sâu nặng, cô luôn cảm thấy nơi đây rơi vào kết cục như hiện tại là do bản thân dù đúng là như vậy thật. Nhưng yêu cầu một đứa trẻ như Vân Hưởng thay cô chiếu cố những người còn sống sót thoát khỏi tai nạn vong quốc này có vẻ hơi quá đáng. Y sợ bản thân còn chưa lo nổi lấy sức đâu mà quan tâm người khác.

Vân Sinh Hoà đương nhiên hiểu thế đạo này, cô cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng.



Đưa tay ra trước mặt Vân Hưởng, Vân Sinh Hoà mở lòng bàn tay ra, bên trong là chiếc nhẫn phỉ thúy chạm khắc hình rồng ngậm ngọc quen thuộc. Vân Hưởng vô thức đưa tay sờ nhẫn ngọc trơn nhẵn trên ngón tay cái, cảnh này bị Vân Sinh Hoà thu vào đáy mắt, cô từ tốn nói:

"Thứ này cùng với nó là một cặp! Bên trong chứa bảo vật cả đời ta thu thập sau này lưu lạc ngươi cũng không cần lo không có cơm ăn áo mặc"

Vân Hưởng không nói, rất tự nhiên mà lấy vật đi, sau khi trích máu nhận chủ chiếc nhẫn ngọc tinh xảo hoá thành nhẫn ngọc đơn điệu yên ổn đeo vào bên tay còn lại của y.

Lúc này chúng mới đúng là một cặp.

Khẽ rót vào bên trong một ít linh lực, Vân Sinh Hoà thực sự không nói dối y bên trong thực có nhiểu bảo vật vô giá. Tia linh lực mỏng manh như khói yếu ớt đụng chạm khắp nơi, lại ở một góc xa xa không thể chạm tới. Vân Hưởng thoáng nhíu mày, có lẽ nhẫn trữ vật này vốn ở trong tay tu sĩ cường đại nên một người mới tu đạo như y không có đủ tư cách để xem xét toàn bộ khung cảnh bên trong hoặc cũng có thể là do có người cố tình giấu diếm. Nhưng Vân Hưởng biết nơi bí mật đó sẽ không gây hại quá nhiều cho y sau này vì thế mi tâm cũng giãn ra, thoải mái thở ra một hơi.

Không biết Vân Hưởng trầm tư bao lâu, khi ngẩng đầu lên đã thấy Vân Sinh Hoà âm trầm nhìn y. Vân Hưởng kinh hách, khó hiểu nhìn lại, nghi hoặc nói:

"Có chuyện gì sao? "

Lúc này Vân Sinh Hoà mới rời mắt đi, cô vẫy vẫy tay ý gọi y tới gần. Vân Hưởng làm theo, chỉ thấy tay Vân Sinh Hoà đặt trên đầu y, miệng cô nhẩm khẩu quyết. Phía trên truyền tới xúc cảm mát lạnh cùng ánh sáng đỏ tươi chiếu ngang qua tầm mắt.

Sau khi kết thúc Vân Sinh Hoà lại nhìn y một lượt mới gật đầu vừa ý:

"Như thế này rất thuận mắt"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.