Nhận được quà Vân Dao vui hẳn ra, nữ hài vui vẻ nhảy chân sáo ra khỏi phòng. Vừa bước ra tới cửa đã thấy bóng người quen thuộc dựa vào gốc cây phía xa Vân Dao liền bĩu môi cau mày. Nỗi ấm ức khi bị thiên vị đã sớm được nàng ném bay ra sau đầu từ khi nào nhưng khi một lần nữa thấy kẻ đầu sỏ gây tội xúc cảm đã lắng xuống lại một lần nữa dâng lên. Vân Dao xoa xoa vòng ngọc trong tay cao ngạo đi tới chỗ Vân Tô Thuần.
"E hèm"
Vân Dao khẽ hắng giọng quả nhiên thu hút được sự chú ý của Vân Tô Thuần.
"Sao bỗng dưng nóng quá vậy ta? "
Vân Dao ngạo nghễ đứng trước mặt Vân Tô Thuần, đưa cánh tay lên khẽ phe phẩy lại cố tình tựa như vô ý vẫy vẫy tay để lộ chiếc vòng ngọc ánh đỏ rực rỡ trước mặt Vân Tô Thuần. Vân Tô Thuần khó hiểu nhìn lên trời thấy mây xanh che lấp cả mặt trời, bên cạnh lá rơi bị cơn gió nhẹ phiêu phiêu thổi liền nhìn Vân Dao bằng ánh mắt như nhìn thấy quỷ vô diện.
Vân Yến cùng Vân Tử Anh vẫn chưa đi, chỉ là lấp sau bóng cây Vân Tô Thuần đứng. Vừa nghe thấy tiếng Vân Dao cả hai đã ló đầu ra hóng chuyện, Vân Tử Anh là nam nhân tinh tế vừa nhìn lướt qua đã thấy điểm khác biệt:
"A Dao! Vòng ngọc trên tay muội thật đẹp! Tướng mẫu tặng? "
Có người cảm nhận được Vân Dao nội tâm ít khi dâng lên cảm xúc hơn người, khuân mặt cao ngạo hất càng thêm cao. Chất giọng nữ hài cao vút hơn thường ngày:
"Ừm! Là tướng mẫu tặng muội đó! Chứ đâu như ai kia thiên vị A Hưởng một cái bánh hoa Mai cũng không cho nổi vị tứ muội này một miếng! "
Vân Tô Thuần nhướn mày, ý vị nhìn vòng tay một màu đỏ rực chói loá nổi bật trên nàn da trắng tuyết của nữ hài. Nàng ta cũng không phải nữ nhân ngu ngốc mà không nghe ra ý tứ châm chọc bên trong lời Vân Dao nói, trong lòng thầm nghĩ nữ hài này đúng thật là thù dai, chuyện xảy ra từ một năm trước mà nhóc con này nhớ dai như thế. Nhưng Vân Tô Thuần tuổi tác không nhỏ chẳng rảnh hơi đâu lại đi tranh cãi với một nữ hài về vấn đề không đâu.
Đối với sự cố chấp của Vân Dao, Vân Tô Thuần cũng đành bất lực, tay đưa lên day day huyệt thái dương, mệt mỏi nói:
"Ta đã nói muội cũng có phần"
"Còn muội đã nói là muội - không - thèm! Ai mà biết mấy món đồ tỷ mang về cho ta lại là vải Ngân Hoa cùng trứng Yến Oanh hay là mấy thứ ngớ ngẩn khác! "
Vân Dao thực sự không hiểu nổi thẩm mỹ của đại tỷ nhà mình. Không biết từ đâu tìm ra được thứ vải Ngân Hoa loè loẹt loang lổ mấy thứ màu pha vào nhau, chất vải dù trơn mịn như lụa nhưng lại rất dễ xù lông khiến mỗi lần Vân Dao hưởng dụng đều chưa tới ba ngày liền vứt. Còn cả thứ trứng Yến Oanh kia nữa, bề ngoài không đẹp thì thôi lại còn là thứ mồi yêu thích của Độc Xà Kinh, mỗi lần Vân Tô Thuần đem trứng tới tặng Vân Dao là y như rằng ngày hôm sau khuê phòng của nàng bị Độc Xà Kinh chiếm lấy. Chính xác quà của Vân Dao cũng chính là thứ mà Vân Hưởng không muốn dùng, chẳng có chút giá trị nào cả.
Đối với sự náo loạn của Vân Dao tất cả đều coi như quá quen, Vân Tô Thuần thậm chí còn mất kiên nhẫn tiến lên chặn miệng Vân Dao lại:
"Muội ồn quá"
"Ứm... Ứ... Ưn... "
"Tam muội cũng nhận được quà sao? "
Vân Tử Anh để ý tới Vân Thủy Loan đứng một bên, y chưa từng trở về Tướng Phủ nên đối với mấy muội muội nhỏ tuổi hơn đều công tư phân minh. Dù biết Vân Thủy Loan gây tội nhưng nàng là nữ hài bị mẫu thân đè ép ở lại Tướng Phủ nhiều năm chuyện này ai ai cũng biết. Chính vì thế trong chuyện này Vân Tử Anh thương tiếc Vân Thủy Loan nhiều hơn là tức giận nàng.
Được người hỏi thăm Vân Thủy Loan có chút kinh hách nhìn đối phương. Dẫu sao sống cùng mấy tỷ muội trong Tướng Phủ bao năm nàng vẫn chẳng hoà đồng được với họ. Bình thường Vân Tô Thuần sẽ không để ý tới nàng, Vân Doãn Doãn cùng Vân Dao thì ghét nàng ra mặt chỉ có Vân Hưởng tùy thời ứng biến nhưng đôi bên cũng chưa từng giao hảo thân thiết. Đây là lần đầu tiên Vân Thủy Loan nhận được lời hỏi thăm bình thường từ huynh muội trong nhà trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó tả. Nàng khẽ gật đầu, hai má phiến hồng, đôi mắt chan chứa ý cười. Đột nhiên tâm tính hài tử nổi lên Vân Doãn Doãn đưa đoản đao tới trước mặt Vân Tử Anh xem thử:
"Của ta, là vật này! "
Ban đầu Vân Tử Anh có chút kinh ngạc, y chỉ nói vài câu khách khí không nghĩ tới Vân Thủy Loan lại cho y xem bảo vật. Nhưng khi nhìn đoản kiếm làm bằng vàng ròng chói mắt, từng đường nét được chạm khắc tinh xảo Vân Tử Anh khó thấy một lần được mở mang tầm mắt. Trong lòng y đột nhiên dâng lên cỗ cảm xúc ghen tỵ khó nói thành lời dẫu sao từ nhỏ tới lớn y chưa từng nhận được bất kỳ món quà nào từ tướng mẫu. Bất quá hiện tại y cũng không cần những vật ngoài thân như thế nên cũng chỉ hướng Vân Thủy Loan tùy tiện khen ngợi đoản đao trong tay nàng vài câu.
"Đây thực sự là bảo vật hiếm có! Tướng mẫu hẳn rất thương tam muội! "
Vân Tử Anh ở Sinh Dưỡng Các không biết quá nhiều chuyện ở Tướng Phủ chỉ từng nghe qua Vân Sinh Hoà rất dung túng Vân Thủy Loan mỗi lần nàng mắc tội nên y cũng mặc định nàng là nhi nữ được cô cưng chiều nhất. Cũng không hề nhận ra lời y nói kéo theo bao nhiêu bất mãn của Vân Tô Thuần cùng Vân Dao khiến cả hai chẳng còn hứng thú mà đối đầu.
Vân Thủy Loan lại như nữ hài nhận được kẹo ngọt đắm chìm trong sủng nịnh, thiếu nữ mới lớn ngượng ngùng nói, vô thức nâng cao tông giọng:
"Đây là pháp khí đầu tiên của tướng mẫu, đã từng theo người chinh chiến rất lâu nhưng lần này tướng mẫu truyền lại cho muội... "
Thái độ Vân Thủy Loan có chút quá khích khiến Vân Tử Anh kinh ngạc ra mặt, y chỉ biết cười gượng. Còn Vân Tô Thuần nhíu mày khó hiểu, Vân Dao bĩu môi chán ghét ra mặt chỉ có Vân Yến vẫn bình đạm như cũ nhẹ giọng lên tiếng:
"Xì! Có gì hay ho đâu chứ! "
"Dẫu sao cũng đã từng là vật trong tay tướng mẫu bảo kiếm cho dù có hiếm thì cũng phải xem tam muội có bản lĩnh sử dụng được hay không "
Lời này đích xác chọc trúng chỗ đau của Vân Thủy Loan. Nhìn xem Vân Sinh Hoà là ai chứ? Chính là Tướng Quốc chiến thần từ khi sinh ra đã bạo khởi linh lực, tới năm 12 tuổi đã bắt đầu chinh chiến sa trường đến nay đã đạt được vô số chiến công hiển hách. Còn Vân Thủy Loan thì sao? Dù là nhi nữ của Vân Sinh Hoà nhưng lại là phế vật 16 tuổi mới bạo khởi linh lực, tu vi yếu kém cho dù có rút được đoản đao ra khỏi vỏ cũng chẳng thể khai thác được triệt để sức mạnh trong nó.
Căn bản nàng không xứng với món bảo vật này.
Vui vẻ trên mặt Vân Thủy Loan rút dần, thiếu nữ bị tổn thương gượng gạo thu đoản đao về. Đôi mắt nàng phiếm hồng, không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Lời vừa rồi Vân Thủy Loan xác thực không nên nói ra bởi dù cho chẳng ai nói lời nào nhưng nàng biết đại tỷ không khinh thường nàng cũng sẽ chẳng tiến lên nói giúp, tứ muội vẻ ngoài vô tư ánh mắt lại triệt để châm chọc nhìn nàng từ trên xuống dưới, nàng cùng đại ca cũng chỉ là khách khí đôi bên, đối với nhị ca vô thường thì càng không thân không thiết. Lời vừa rồi nói ra lại tựa như khoe mẽ trước mặt họ, khó trách bị người chán ghét ra mặt.
* Rầm *
Cánh cửa phòng đột nhiên bị một trận kình phong từ bên trong đánh mở khiến cho đám người đang căng thẳng nhìn nhau đều nghi hoặc hướng về phía đó.
Bụi bay mịt mù, từ bên trong đi ra bóng người nho nhỏ.
Vân Tô Thuần có chút căng thẳng, nhanh tay gọi trường kiếm ra, kiếm khí bao phủ xung quanh lạnh giá tới rét buốt. Ánh mắt thâm trầm dán chặt vào bóng dáng phía xa.
Hài tử dáng người thấp bé sau khi bụi tan đi bóng dáng mới hiện rõ, thân trang là y phục nữ hài quen thuộc, búi tóc vàng ban đầu bị gió quật bay dây buộc khiến mái tóc xoã dài ngang lưng nhưng khác với bộ dáng kì dị thường ngày tóc Vân Hưởng nay hoá thành màu đen tuyền, mềm mượt như suối. Tai nhọn biến mất trở thành tai người thường với vòng cung mềm mại. Làn da trắng nõn như thường ẩn thêm vài phần huyết khí, ấn ký giữa trán biến mất để lại vùng trán trơn nhẵn. Lông mi cùng lông mày đen tuyền che phủ đôi mắt màu xanh nguyệt sâu thẳm như biển cả. Đôi môi hồng chúm chím thường ngày hay mím lại thành một đường thẳng nay không ngừng mấp máy nói:
"Tướng mẫu sắp phi thăng"
Giọng nói non nớt của hài tử mềm mỏng hữu lực, tu sĩ cường giả giác quan đặc biệt mẫn cảm dù Vân Hưởng đứng cách xa đám người Vân Tô Thuần vẫn có thể nghe rõ lời y nói. Chỉ là những người có mặt ở đây đều bị nhan sắc khác lạ không kém phần kinh diễm của Vân Hưởng thu hút rơi vào mê man nào có ai để ý tới lời y vừa nói. Trên mặt mỗi người đều mang một biểu cảm phong phú vô cùng nhưng Vân Hưởng không rảnh để ý tới điều đó một mạch vận linh lực thuấn di bỏ chạy, còn không quên quay lại nhắc nhở.
"Các ngươi có một khắc để bỏ chạy"
Vân Tô Thuần tỉnh lại trước tiên, đại não nhanh chóng hoạt động, ánh mắt nàng ta sắc bén quét qua những ám vệ đang ẩn lấp xung quanh, cao giọng ra lệnh:
"Mau rút khỏi viện tử! NHANH! "
Nhờ vào chất giọng trầm thấp của Vân Tô Thuần những người còn lại nhanh chóng hoàn hồn, khuân mặt ai cũng lộ vẻ hoan hỷ song ngay sau đó thần sắc tái nhợt tới khó coi. Cường giả phi thăng là chuyện hiếm thấy, ngay ở Vân Nguyệt Quốc cũng chưa thấy ai đạt tới cảnh giới phi thăng thành thần nên ít nhiều gì cũng khiến người ngỡ ngàng. Nhưng có một điểm chắc chắn đó thời điểm cường giả phi thăng xung quanh họ sẽ là một trận huyết vũ cuồng phong. Hiện tại bọn họ không chạy đợi tới khi rơi vào phạm vi phi thăng của Vân Sinh Hoà chắc chắn không thể vẹn toàn sống sót trở ra.
Cơ thể Vân Yến vẫn là nhanh nhất, từ khi bị tiếng hét của Vân Tô Thuần đánh tỉnh đã xoay người, túm cổ Vân Tử Anh thuấn di bỏ chạy.
Vân Tô Thuần ôm Vân Dao cùng Vân Thủy Loan ngự kiếm theo sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]