Thị vệ bảo hộ trước mặt hắn đã ngã xuống hết lớp này đến lớp khác, nên Cảnh Vương rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh được nữa. một tiếng gầm rú như vậy khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Nhâm Vương tuổi đã cao, đánh hồi lâu thì thể lực đã theo không kịp, mỗi lần huy kiếm đều mang theo vài tiếng thở. Lão đảo mắt xem xung quanh, ý mong chờ viện binh.
Nhìn ra tâm tư của hai kẻ này, Lê Hữu Quân cười lạnh.
“Viện binh của các ngươi... sẽ không đến.”
Hàn khí trong lời nói ép người đến không thở nổi.
Kiếm của Nhâm Vương suýt nữa thì rời khỏi tay.
Lê Hữu Quân xưa nay chưa bao giờ nói đùa, nếu hắn đã nói viện binh sẽ không đến, như vậy chắc chắn là đã động tay động chân.
Khóe mắt Nhâm Vương nhăn lại thành những vệt sâu hoắm, mất tinh thần quát lên.
“Hay cho một Khánh Vương! Ngươi đã sớm mưu kế tốt rồi, đúng hay không?! Đúng không!”
Giọng lão vang lên ầm ầm đinh tai nhức óc, một tiếng rống này của Nhâm Vương đã được vận vài phần nội lực, làm cho lỗ tai mọi người phát đau.
Lê Hữu Quân bên cạnh thờ ơ nhìn hắn, thỉnh thoảng vung kiếm chém chết vài thị vệ. Thị vệ càng ngày càng ít, thi thể càng ngày càng nhiều. Trong viện máu tươi chảy đầy đất, chậm rãi chảy dọc theo các khe đá lát.
“Đúng thì sao? Mà không đúng thì thế nào? Các ngươi biết qua cầu rút ván, chẳng lẽ bổn Vương lại không biết?”
Sự kiện bình đài trước đó đã cho Lê Hữu Quân một bài học sâu sắc. Những kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965702/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.