Đường Yên nhìn theo xe ngựa chạy đi, người ủ rũ trở về.
Nàng vừa trở về đến Khánh Vương phủ, đã thấy Đường Y đã vội chạy tới hỏi.
Như thế nào rồi, vương phi vẫn còn tức giận hay sao? Nàng không cho ngươi theo cùng sao?"
Đường Yên trợn mắt nhìn hắn, bực bội mà gắt.
"Ngươi không thấy ta trở về đây hay sao...Hừ..."
Đường Y bị nàng gắt, khẽ đưa tay sờ mũi, ho khan một tiếng.
"Ta chỉ muốn quan tâm một chút thôi mà..."
"Cút..."
Đường Yên lười để ý tới hắn thêm, đẩy người sang một bên, tự mình đi vào trong.
Lê Hữu Quân nhìn thấy Đường Yên trở về, khẽ thở dài một tiếng.
"Nàng vì ngươi là người của ta mà không cho ngươi hầu bên cạnh nữa."
Đường Yên khẽ gật đầu.
"Đúng vậy..."
Nói xong cũng không muốn nhìn thấy Lê Hữu Quân nữa nàng liền hành lễ, rồi đi vào.
Xe ngựa của Hà Bảo Ngân đến Hồng Yến Cốc đã là sáng đầu buổi chiều.
Kể từ khi Hà Bảo Ngân phát triển Hồng Yến Cốc thành đệ nhất trang, nơi đây trở vô cùng nổi tiếng.
Đặc biệt là Hồng Yến Cốc, non xanh nước biếc, không khí ôn hoà, cây xanh mọc um tùm, muôn hoa đua nở, ở kinh thành chưa chắc đã có thể thưởng thức cảnh đẹp này.
Đáng tiếc, đất đai ở xung nơi đây đắt giá, chỉ có quan cao hiển quý mới có thể xây dựng biệt viện ở chỗ này, người bình thường không thể vào được.
Nếu như có thể đi chơi trong tiết trời dịu đẹp, đến Hồng Yến Cốc du ngoạn một chuyến, thật cũng đủ làm cho người ta không ngừng hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965675/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.