"Ọt... ọt..."
Bụng của Hà Bảo Ngân rất không giữ mặt mũi chủ nhân mà kêu lên mấy tiếng.
"Hì hì..."
Hà Bảo Ngân cả khuôn mặt đều đỏ ửng, cố gắng cười miễn cưỡng một tiếng che lấp đi sự xấu hổ vừa rồi.
"Ăn thôi..."
Lê Hữu Quân tự nhiên săn sóc cầm lên một bát cháo, dùng thìa cẩn thận bón cháo cho Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân đỏ mặt cúi đầu, đưa tay muốn cầm lấy bát cháo kia.
"Cái đó... Vương gia... Ta tự mình ăn được..."
Nghe nàng gọi hai từ vương gia, Lê Hữu Quân xa sầm sắc mặt, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nàng gọi ta là gì?"
Hà Bảo Ngân ngàn vạn lần muốn chửi tục, cái tên chết bầm này có biết đây là nơi nào hay không. Nếu không phải nàng còn để ý tới phụ thân và ca ca còn đang ở đây, nàng mới lười nhiều lời với hắn, trực tiếp đạp hắn là được rồi...
"Vương gia... Ngài..."
Hà Trí Quang thật nhìn không nổi cái cảnh trước mắt này nữa, lên tiếng, tay cũng đưa ra muốn nhận lấy bát cháo trên tay Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân quét mắt nhìn qua một cái, lạnh giọng, nói.
"Quang tướng quân cứ tự nhiên dùng bữa đi, ta đút đồ ăn cho nàng cũng không phải lần đầu..."
"Cạch..."
Hà Trí Bình kinh ngạc thất thố đến rơi cả đũa, Hà Trí Quang thì ngây ngốc nhìn muội muội nhà mình.
"Hừ..."
Hà Bảo Ngân cảm thấy chính mình sắp bị ánh mắt của phụ thân và ca ca nướng chín rồi, lại nhìn đến Lê Hữu Quân còn đang kiên trì giơ thìa cháo ở đó. Chỉ có thể liều mạng hầm hừ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965622/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.