Lê Xuân Khải càng nghĩ càng hận đến nghiến răng, bao nhiêu công sắp xếp cuối cùng hỏng trong gang tấc. Hắn bất chợt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt liếc qua bên Lê Hữu Quân, sống lưng không khỏi truyền đến một trận lạnh lẽo.
Một cuộc thi đua thuyền vốn dĩ phải náo nhiệt, vui mừng, cứ như vậy qua loa mà kết thúc.
Tam công chúa nước mắt rưng rưng theo sát Cảnh vương, một đường trở về viện tử của hắn. Mặc dù Đường Y đã nói là không có việc gì, nhưng nhìn đến hắn khuôn mặt trắng bệch, lòng của nàng liền co rút đau đớn từng cơn.
"Ngũ ca... Huynh có cảm thấy khó chịu ở đâu hay không?"
"Ta không sao? Muội đừng lo quá..."
Cảnh vương nhìn muội muội cố gắng mỉm cười trấn an nàng. Tam công chúa hơi gật đầu.
"Không sao là tốt rồi... Huynh dọa muội vỡ tim rồi..."
Cảnh vương không biết nên nói cái gì với nàng, chỉ có thể cười một chút. Trấn an tam công chúa xong, hắn mới nhìn sang Lê Hữu Quân, nói.
"Đa tạ Thập nhất đệ..."
Lê Hữu Quân chỉ hờ hững, lạnh nhạt nhìn qua, gật đầu một cái.
"Trở về dưỡng thương cho tốt. Ta hy vọng lần này cứu huynh không uổng phí..."
"Được..."
Thái Hòa Đế biết trong chuyện này chắc chắn có người giở trò, không đâu đương yên đương lành mà thuyền rồng lại xảy ra vấn đề được.
"Lão nhị... ngươi hôm nay phải cho trẫm một lời giải thích cho thỏa đáng..."
Lê Xuân Khải sắc mặt âm trầm, nói.
"Phụ hoàng... Chuyện lần này là nhi thần sơ xuất. Lúc trước Ngũ đệ muốn tự mình dẫn đội, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965621/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.