Trần Thích run rẩy một cái, hiện tại trong lòng hắn vô cùng bất an, hắn cảm thấy mảnh giấy trên tay mình hiện tại nóng như than, tay cũng muốn phỏng luôn rồi.
"Là... Là cổ phù hại... hại người..."
"Tốt... Đưa lại đây bản quan muốn nhìn một chút..."
Trần Thích đưa tới cho Trần Mục mảnh giấy kia. Trần Mục nhận lấy, tự mình mở ra, trong nháy mắt toàn trường im lặng.
Trần Mục ánh mắt cổ quái nhìn Trần Thích.
"Ngươi là đạo sĩ gì?"
"Hả?"
Trần Thích ngơ ngẩn, không hiểu Trần Mục đang hỏi gì. Trần Mục đưa mảnh giấy lên, châm chọc, nói.
"Một mảnh giấy nhỏ, vẽ một con rùa đen mà ngươi lại nói là cổ phù nguyền rủa sao?"
"Haha... Đại sư... Đại sư là người của môn phái nào vậy?"
Hà Bảo Ngân cuối cùng cũng không thể nhịn được cười nữa rồi, ôm bụng nghiêng ngả mà cười to.
Trần Thích khuôn mặt vặn vẹo nhíu mày, tay hắn nắm chặt quả đấm, chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Hắn nghi ngờ nhìn sang bên Hà Kính Triển và Hà Kính Phi ở bên kia.
Hà Kính Phi thúc cùi trỏ vào Hà Kính Triển.
"Huynh thế nào lại ra thành cái dạng này đây?"
Hà Kính Triển sắc mặt triệt để đen kịt rồi, nhìn chằm chằm vào Hà Trí Quang.
"Không thể nào..."
Trần Mục nhìn Trần Thích, vẫy tay ra hiệu cho binh lính tiến lên.
"Người đâu, bắt Trần Thích lại, mang về nha môn tra khảo..."
"Không... Đại nhân, ta đã phạm tội gì?"
Trần Mục cười lạnh một tiếng, âm trầm nói.
"Ngươi giả danh đại sư, giả thần, lộng quỷ lừa gạt lương dân... tội chứng rành rành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965612/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.