Hà Bảo Ngân tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, nàng đưa tay ôm đầu, rên lên một tiếng.
"Ôi... Cái đầu của tôi..."
"Tỉnh rồi..."
"Á... Ối dồi ôi..."
Hà Bảo Ngân bị dọa cho giật mình, nhảy dựng lên, hai mắt mở lớn nhìn ba người đang xếp ghế ngồi bên cạnh giường của mình.
Cả ba người đều đang nhìn nàng, khóe môi cong lên nụ cười.
Hà Bảo Ngân hơi chột dạ, cúi đầu, lắp bắp.
"Phụ thân, mẫu thân, ca ca... Sao... Sao các người lại ở đây nhìn ta như vậy?"
"Ngươi nói xem..."
Ba người đồng thanh mà nói, Hà Bảo Ngân trong đầu nhỏ lướt qua một số hình ảnh lộn xộn của đêm hôm trước, nàng ngượng ngùng sờ mũi một cái.
"Cái đó..."
Hà Trí Bình nhìn nữ nhi nhà mình, nhếch khóe môi.
"Nói ta nghe một chút, con hôm qua chơi vui như thế nào?"
"Còn nói con chơi bạc thắng bao nhiêu..."
Lý Thu Huyền tiếp lời. Hà Trí Quang cười lạnh nói theo.
"Còn bay đến mây hay chưa..."
Hà Bảo Ngân tròn mắt. Đây là đang hưng sư vấn tội nàng hay sao.
"Cái đó... Con... Con không hiểu mọi người đang nói gì..."
Hà Bảo Ngân biết, đến giờ này, nàng chỉ có thể giả ngu mới mong sống sót. Hà Trí Quang cười thâm sâu nhìn nàng.
"Vậy để chúng ta nhắc lại cho muội một chút."
Hà Trí Bình gật đầu, nói.
"Cửa chính nhà ta đổi vị trí rồi. Nữ nhi nhà ta cũng đổi thành nhi tử, công phu rất tốt... Đánh bạc cũng rất thuận tay..."
Hà Bảo Ngân khóe môi giật giật.
"Phụ thân... Lễ hội... Chơi hội nên nữ nhi có chút ham vui thôi mà..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965593/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.