Ngô Vũ Đồng thấy Hà Bảo Ngân nhất định không uống ly rượu này, lông mày nhíu chặt, mắt dâng lên nước mắt, cực kỳ đau lòng.
"Bảo Ngân muội muội, muội không thể tha thứ cho ta sao?"
Thấy biểu cảm này của nàng ta, Hà Minh Nguyệt vội tiến lên, đóng vai một tỷ tỷ hiểu chuyện, nói với Hà Bảo Ngân.
"Ngũ muội, công chúa thân phận cao quý, lại là khách của Đại Nam ta, nàng đã biết lỗi của mình, còn hạ thấp mình đến xin lỗi như vậy, muội sao còn không tha thứ cho nàng..."
Hà Bảo Ngân đảo mắt, điềm tĩnh mà trả lời.
"Ta đã nói, ta nhận lời xin lỗi của nàng rồi, còn rượu thì ta không uống được, hay là thế này, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ uống hộ ta, hai ta tỷ muội tình thâm giúp nhau một chút,chắc công chúa cũng không khó dễ gì đâu..."
Nàng hơi ngừng, đưa ánh mắt nhìn Ngô Vũ Đồng, nở nụ cười.
"Phải không công chúa điện hạ..."
Ngô Vũ Đồng cúi đầu rối rắm, khó khăn mà trả lời.
"Cái đó..."
Hà Minh Nguyệt ở một bên, nghe Hà Bảo Ngân muốn mình thay nàng uống ly rượu kia, cứng người lại, lắp bắp.
"Không... không được đâu. Người công chúa xin lỗi là muội mà, ta làm sao dám uống rượu mà nàng kính chứ..."
Hà Bảo Ngân đưa tay bưng đầu mình, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
"Khi ở nhà muội cũng đã nói, mình mệt mỏi không muốn đi ra bên ngoài, là hai tỷ nhất quyết một hai muốn mang ta đi, đến bây giờ ta muốn nhờ hai người uống hộ có một ly rượu cũng không thể... Aizzz..."
Nàng thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-giac-mong-ngan-nam/965591/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.