Ngày hôm sau Triệu Tử Kiệt vừa tỉnh dậy liền tức tốc mà đi đến phủ đệ của Triệu Tử Duệ.
"Nhị đệ! Hôm qua thật sự là không có chuyện gì chứ?"
"Đệ vừa rồi không phải đã nói rõ rồi sao"
"Nhưng mà ta vẫn không thể tin được cái tên bán nam bán nữ kia lại có thể buông tha cho đệ dễ dàng như vậy a"
Người kia vừa nói đến đây khóe miệng của Triệu Tử Duệ liền có chút biến hóa.
(Bán nam bán nữ? Đây không phải là đang mắng ta sao?)
"Chậc! Chẳng lẽ ngay cả đệ mà đại ca cũng không tin sao? Đêm qua sau khi huynh đã say đến gục trên bàn, đệ liền đứng ra cáo lỗi và xin phép được sớm hồi phủ"
"Vậy Bạch công tử nói sao?"
"Còn thế nào nữa, tất nhiên là không có ý kiến rồi"
Triệu Tử Kiệt khẽ nhíu mày nghi hoặc mà nhìn người đối diện.
"Chỉ có vậy?"
Triệu Tử Duệ liền gật đầu chắc như bắp đáp.
"Đúng! Chỉ có vậy!"
Triệu Tử Kiệt sau khi nghe được đáp án mà mình mong muốn mới thở phào nhẹ nhỏm. Hắn ta trước khi đến đây đã nghe tên gia đinh gác cổng trong phủ báo lại rằng.
Đêm qua sắc mặt của nhị thiếu gia không được tốt cho lắm, trên người ngài ấy còn đổ không ít mồ hôi đâu.
[Hưm cũng đều tại cái tên A Thọ chết tiệt kia, nói chuyện cứ úp úp mở mở, khiến cho ta lại nghĩ đến mấy chuyện không tốt]
"Đại ca!"
"Đại ca!"
Triệu Tử Kiệt lúc này chợt hoàn hồn lại.
"Hả? Đệ vừa nói gì?"
"Đệ nói hay là đại ca hãy ở lại phủ cùng dùng bữa với đệ luôn đi, cơm canh cũng sắp dọn lên rồi"
"Không được đâu a! Trước khi đi đến đây ta đã có nói với Tiểu Thanh là sẽ trở về cùng dùng cơm với nàng ấy rồi, bữa cơm này hay là để khi khác đi"
Triệu Tứ Duệ khẽ cười.
"Đại ca! Huynh đúng là không có mặt mũi nga"
Triệu Tử Kiệt vừa chậm rãi đứng lên vừa đáp lại người đối diện rằng.
"Không phải ngay cả đệ cũng như vậy sao? Lần trước ta đây cũng tình cờ chứng kiến được, nhị đệ muội đã đứng ngay tại đại sảnh mà la mắng đệ một trận cũng không nhỏ a, còn đệ lúc đó như thế nào?... Không phải là chỉ biết cúi đầu mà không dám phản kháng lại hay sao?"
Triệu Tứ Duệ nghe đên đây liên đỏ mặt mà phản biện lại.
"Làm... Làm gì có, chăng qua... Chẳng qua là nàng ấy hiện đang mang thai, người làm tướng công như đệ không phải cũng nên nhún nhường một chút mới tốt hay sao?"
Triệu Tử Kiệt nhún vai tỏ vẻ như không quan tâm và nói.
"Ta cũng không tiện ở đây để tranh luận với đệ nữa, ta phải về trước đây"
Dứt lời Triệu Tử Kiệt liền rời đi, còn người ở lại thì chỉ biết bất lực mà thở dài và tự an ủi bản thân.
"Haiii... Dù sao các nàng ấy cũng là phu nhân của ta, nhường nhịn một chút cũng không mất mát gì a"
Một thời gian sau...
Thời gian thấm thoát trôi qua, Triệu Tử Kiệt dạo này cũng rất bận rộn với chuyện làm ăn của Triệu phủ, và kèm theo đó chính là sự giúp sức vô điều kiện của người họ Bạch kia.
Còn về phần Triệu Tử Duệ thì hiện đang rất tất bật bên cạnh các vị Triệu Gia thiếu phu nhân nhà mình và còn có ba tiểu hài tử vừa ra đời không lâu trước đó, cho nên cũng không tiện nhúng tay vào chuyện làm ăn của Triệu Gia.
"Tướng công! Sư tỷ vẫn chưa đến sao?"
"Theo lý thì chắc cũng sắp đến rồi..."
Triệu Tử Duệ cùng Nhan Thi Tình đang trò chuyện giữa chừng thì người hầu từ bên ngoài liền chạy vào báo tin
Nhan Tử Linh đã đến.
"Còn không mau nhanh chân đi mời cô nương ấy vào đây"
"Vâng thưa thiếu gia!"
Một lúc sau Nhan Tử Linh liền tiến vào bên trong và tất nhiên bên cạnh không thể thiếu tiểu quận chúa Nam
Cung Tử Yên rồi.
"Sư tỷ! Quận chúa! Cuối cùng hai người cũng đến rồi"
Đã lâu rồi Nhan Thi Tình mới có dịp gặp lại sư tỷ của nàng, cho nên nàng không giấu nổi sự vui mừng mà tiến tới mấy bước. Tử Linh thấy vậy bèn bước tới đỡ lấy tiểu sư muội của nàng.
"Muội đó! Vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, nào! Mau ngồi xuống đi"
Bọn họ cứ như vậy mà không hề để tâm đến hai người còn lại. Nam Cung Tử Yên lúc này mới cố tình ho mấy tiếng.
"Khụ! Khụ! Triệu Tử Duệ! Muội muội của ta hiện đang ở nơi nào? Ta muốn đi xem muội ấy một chút a"
"À được! Vậy hai người cứ tự nhiên trò chuyện đi, ta đi một lúc rồi sẽ quay lại sau"
Triệu Tử Duệ dứt lời thì hướng về phía Nam Cung Tử Yên và nói.
"Quận chúa! Mời theo ta hướng này"
Nam Cung Tử Yên lúc này không quên ban cho Nhan Tử Linh một ánh nhìn không mấy vừa lòng sau đó mới chịu rời đi.
Triệu Tử Duệ thầm quan sát và cố nhịn cười mà đi bên cạnh Nam Cung Tử Yên.
Hai người bọn họ đi được một đoạn Nam Cung Tử Yên mới chợt lên tiếng hỏi người bên cạnh.
"Ngươi không cảm thấy khó chịu sao?"
Triệu Tử Duệ khẽ mỉm cười thay vì trả lời câu hỏi vừa rồi thì lại chọn hỏi ngược lại người kia.
"Vậy người cảm thấy khó chịu sao?"
Nam Cung Tử Yên nghe người kia hỏi ngược lại thì cảm thấy có chút dao động, và đột nhiên dừng bước. Triệu Tử Duệ không nghe được câu trả lời của tiếu quận chúa cho nên cũng dừng lại và xoay người thì nhìn thấy Nam Cung Tử Yên đang đứng cúi đầu ở phía sau. Triệu Tử Duệ khẽ lắc đầu sau đó mới tiến đến gần và vỗ vai an ủi nàng ta.
"Ta biết! Tiểu quận chúa đây là thật lòng thích Nhan Tử Linh, và ta cũng thừa biết trước kia cô ta cũng từng có đoạn thời gian đã rất thích thê tử của ta, nhưng mà chuyện đó cũng đã là quá khứ rồi, tiểu quận chúa hà cớ gì cứ giữ mãi ở trong lòng?"
Nam Cung Tử Yên nghe người kia nói vậy, nàng mới chịu từ từ buông lỏng đôi mày ra và nói.
"Ta chỉ là có chút không an tâm thôi"
"Vì sao?"
Nam Cung Tử Yên khẽ thở dài và ngẩn đầu nhìn về bầu trời xa xôi kia.
"Bởi vì nàng ấy cũng chưa từng một lần nói thích ta. Ngươi nghĩ xem, có phải trong chuyện này chính là ta tự mình đa tình hay không?"
Triệu Tử Duệ lúc này liền đáp lại người bên cạnh rằng.
"Thích một người không nhất thiết phải nói thành lời, đôi khi chỉ cần một chút quan tâm, một chút lo lắng hoặc là một nụ cười mà người ấy dành cho ta, bấy nhiêu đó cũng đủ để gọi là yêu rồi"
Nam Cung Tử Yên nghe qua những lời vừa rồi thì chợt bừng tỉnh đại ngộ, trước giờ tuy người kia không có thổ lộ với nàng, nhưng mà thay vào đó là luôn luôn quan tâm lo lắng cho nàng từ miếng ăn cho đến giấc ngủ.
Cũng như lần vừa rồi khi bọn họ đi được nữa đường thì mới tạm dừng chân vào khách điểm để nghỉ ngơi và trọ lại một đêm, nhưng do ở nơi đó chỉ còn lại một phòng duy nhất cho nên hai người chỉ đành ngủ chung trên một chiếc giường.
Tỉnh giấc giữa đêm lại để cho nàng nhìn thấy người kia không có ngủ mà là ở bên cạnh cố tình đuổi muỗi để cho nàng có thể được yên giấc.
Còn có lần vì nàng vô tình nói thèm hồ lô ngào đường, vậy là người kia liền vào rừng tìm về một mớ hoa quả và bắt tay vào làm ngay.
Nghĩ đến đây bất giác khóe môi của nàng khẽ câu lên, Triệu Tử Duệ lúc này liền vỗ nhẹ lên vai của người bên cạnh và nói.
"Được rồi! Nếu đã nghĩ thông rồi thì tốt. Vậy chúng ta có nên đi đến chổ của Vân Nhi hay không?"
"Tất nhiên là vẫn tiếp tục đi đến đó rồi, ngươi đây là không muốn cho ta đến thăm muội muội của ta hay sao?"
Triệu Tử Duệ khẽ cười khi nhìn thấy vẻ mặt giả vờ giận dỗi của người bên cạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]