"Tướng công! Thiếp nghe nói hôm nay chàng lại chọc giận đến nhị muội nữa có đúng không?"'
"À chuyện này... Thật ra ta chính là vì các tiểu hài tử của chúng ta nên mới mang về vài món đồ thôi, vậy mà Vân Nhi cứ làm quá lên a"
Liễu Như Yên khẽ nhướng mày nhìn Triệu Tử Duệ và không quên hỏi lại lần nữa.
"Chỉ vài món?"
Triệu Tự Duệ đối diện với đôi mắt của Liễu Như Yên thì có chút chột dạ mà cúi đầu nói lí nhí.
"Chỉ có một xe đồ vật..."
Liễu Như yên khẽ cười thuận tay véo nhẹ lên má của người kia.
"Một xe? Chàng định lừa ai, người hầu đã báo lại cho thiếp biết rồi, là năm xe mới đúng. Chàng cũng thật là... Đã thừa biết bản tính của nhị muội rất là tiết kiệm, chàng lại không hỏi liền một lần tận năm xe chất đầy đồ vật mà mang về đây, nhị muội không tức giận mới là lạ đó"
Triệu Tự Duệ khẽ bĩu môi nói
"Nhà chúng ta cũng đâu phải khó khăn gì, với những hiện vật còn có ngân lượng mà mẫu thân cùng phụ thân cho chúng ta còn ít hay sao"
"Nhị muội đây là lo lắng, sợ chàng sẽ vung tay quá trán, còn nữa chàng cũng không quên cuộc sống khó khăn trước đây của nhị muội hay sao, thay vì ở đây trách móc thì thiếp nghĩ chàng vẫn nên đi đến chổ của nhị muội và xuống nước nhận lỗi thì hơn"
"Nhưng mà nương tử..."
"Chàng còn không đi, ngay cả thiếp cũng không thèm nói với chàng"
"Thôi được rồi! Ta đi là được chứ gì?"
Liều Như Yên khẽ mỉm cười vuốt ve đôi má của người kia.
"Vậy mới là tướng công tốt của thiếp, chàng cũng nhanh chân đi"
"Được"
Triệu Tử Duệ gượng cười xoay người rời khỏi phòng của Liều Như Yên và theo hướng phòng của Yên Vân mà bước đi.
"Cốc... Cốc... Cốc!"
"Nương tử! Là Tử Duệ đến để tạ tội với nàng đây"
Người ở bên trong không những không mở cửa mà cũng không có đáp lời, Triệu Tử Duệ hít một hơi thật sâu sau đó lại nói.
"Nương tử nếu không tha thứ Tử Duệ sẽ quỳ mãi ở đây cho đến khi nào nàng vừa lòng mới thôi"
Triệu Tử Duệ chỉ mới khụy gối xuống thì cửa đã được mở ra, người bên trong vẻ mặt lạnh nhạt cũng không nói lời nào thì xoay người vào trong.
Triệu Tử Duệ ngay lập tức liền nhanh chân bước vào trong và đóng kín cửa lại. Xoay người lại thì thấy Yên Vân vẫn vẻ mặt lạnh lùng mà ngồi im lặng trên giường.
Triệu Tử Duệ mặt dày liền tiến đến vòng tay qua ôm lấy eo tiểu nương tử của mình và dịu dàng dỗ ngọt.
"Nương tử~! Là ta không đúng, nàng muốn đánh muốn mắng thì cứ việc, Tử Duệ sẽ ngoan ngoãn ngồi im cho nàng đánh có được không?"
Yên Vân cũng không đáp lại mà quay mặt sang hướng khác, Triệu Tử Duệ cũng không bỏ cuộc liền bỏ chân xuống sàn nhà và quy gối.
"Nương tử nếu không tha ta liền quỳ mãi ở đây vậy"
"Chàng làm như vậy không sợ mất mặt sao?"
"Không sợ! Nàng là nương tử của ta, quỳ dưới chân nàng cũng gọi là niềm vui chốn khuê phòng đi"
Triệu Tử Duệ bụm miệng lại cười khi nghĩ đến mấy thứ đen tối trong đầu, Yên Vân thấy vậy thì đưa tay điểm nhẹ lên trán của người kia.
"Chàng đó! Lại không đứng đắn nữa rồi, mau đứng lên đi, đêm xuống sương lạnh, quỳ mãi dưới sàn nhà sẽ không tốt cho thân thể của chàng"
"Được được a!"
Triệu Tử Duệ lồm cồm đứng lên và bò lên giường chui vào trong ổ chăn ấm cùng tiểu kiều thê của mình.
"Nương Tử! Nghỉ ngơi thôi"
Yên Vân khẽ cười sau đó cũng chầm chậm nghiên người đưa lưng về phía người kia. Triệu Tử Duệ cũng thuận thế mà ôm lấy Yên Vân vào lòng.
"Nương tử! Tay nàng sao lại lạnh như vậy?"
"Vừa nãy thiếp ngồi đợi chàng mãi cho nên quên ủ ấp"
Triệu Tử Duệ nghe vậy thì trong lòng có chút chua xót và không ngừng xoa đôi tay lạnh lẽo của Yên Vân, sau đó hôn nhẹ lên bên tai của nàng và nói
"Nương tử! Về sau Tử Duệ sẽ không làm chuyện gì khiến nàng phải buồn nữa"
Yên Vân mỉm cười đưa tay chạm nhẹ lên má của người phía sau, nàng giọng điệu dịu dàng nói
"Về sau chàng nếu thấy hợp lý thì cứ mua, nhưng phải chi sao cho đúng mực có biết không?"
"Tử Duệ đã rõ! Nương tử~... Nàng có muốn..."
Sau câu nói vừa rồi kèm theo đó là cái chạm nhẹ nhàng đến đại bạch thỏ của Yên Vân, cơ thể của nàng ta lúc này khá nhạy cảm, nàng không có đáp lại mà chỉ cử động nhẹ.
Triệu Tử Duệ khóe miệng khẽ câu lên sau đó hôn nhẹ lên cổ của nàng tiếp đến lại từ từ di chuyển từng ngón tay của mình lướt xuống phía dưới chạm đến đóa hoa đang e ấp hé nở và còn vươn lại một chút hơi sương.
"Nương tử ngoan ta sẽ nhẹ nhàng với nàng"
Yên Vân nghe vậy thì xoay nhẹ người lại đối diện với đôi mắt nhu tình của Triệu Tử Duệ nàng khẽ mỉm cười và đưa tay câu lấy cổ của người kia.
"Chàng nhanh một chút, thiếp hiện giờ không trụ được lâu đâu"
"Được được! Đều thuận theo nàng"
Do Yên Vân đang mang thai cho nên Triệu Tử Duệ cũng không dám làm quá sức, mọi thứ đều diễn ra bên ngoài thật nhẹ nhàng.
Lúc này Triệu Tử Duệ đang nhẹ nhàng đưa lưỡi uyển chuyển liếm láp bao quanh hạt đậu đang cương cứng của người đang nằm hưởng thụ phía bên trên.
Từng cái chạm từ chiếc lưỡi ấm nóng của Triệu Tử Duệ thật khiến Yên Vân sướng đến không chịu nổi được.
"Um... Tướng công... Nhanh một chút... Um... Aaa...!"
Triệu Tử Duệ bên dưới cứ không ngừng mút liếm, một lúc sau cửa hang dần mở ra rộng hơn, Triệu Tử Duệ đôi ngay lập đưa lưỡi đá nhẹ bên ngoài vài cái sau đó liền đâm thẳng chiếc lưỡi của mình vào sâu bên trong nơi mềm mại ướt át đó.
"Um..."
Lúc này cơ thể của Yên Vân khẽ cong lên, Triệu Tử Duệ liền nhanh tay dùng một cái gối mềm lót bên dưới lưng của nàng, sau đó vẫn không quên dùng chiếc lưỡi điêu luyện của mình từng nhịp ra vào nơi u cốc.
"Hơ... Tướng công... Thiếp không... Không chịu nổi nữa"
Triệu Tử Duê nghe vậy liền nhẹ nhàng rút ra và sau đó đẩy nhanh tốc độ đưa lưỡi chạm vào hạt đậu bên trên, một lúc sau phía bên dưới của Yên Vân bắt đầu co thắt nhẹ, dịch mật màu trắng đục từ bên trong từ từ tuông ra, Triệu Tử Duệ thấy vậy bèn đưa tay chạm vào nơi đó và nhẹ nhàng xoa.
"Um... Đừng chạm..."
Vốn đến lúc cao trào thì nơi đó đã rất nhạy cảm ấy vậy mà tướng công của nàng lại còn cố tình chạm vào và xoa nắn, thật khiến nàng khó chịu đến chết mất.
Triệu Tử Duệ khẽ cười rút tay ra sau đó bò lên hôn nhẹ lên môi của nàng một ngụm.
"Nương tử thứ lỗi! Do nàng quá câu dẫn đi, thật khiến ta si mê đến quên mất tất cả"
Yên Vân khẽ bĩu môi trách móc
"Chàng đây là cố tình~"
Triệu Tử Duệ khẽ cười và ôm tiểu nương tử vào lòng mà dỗ dành.
"Tử Duệ biết sai rồi! Về sau sẽ không như vậy nữa, để ta giúp nàng lau sạch Tiểu Vân Vân có được không?"
"Um~"
Yên Vân khẽ gật đầu, Triệu Tử Duệ liền bước ra ngoài, một lúc sau thì quay trở lại với chậu nước ấm trên tay.
Sau khi cẩn thận lau người giúp Yên Vân thì Triệu Tử Duệ mới xoay người thổi tắt nến, sau đó liền trở lại giường và ôm lấy mỹ nhân vào lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]