"Đã hai ngày trôi qua, rốt cuộc ngươi có thật sự là muốn giúp ta hay không?"
"Đại ca! Ngươi chớ có vội. Hôm qua ta đã tìm đến phụ thân và cũng có nói vài lời tốt đẹp giúp ngươi rồi. Phụ thân ngài thật sự cũng không phải là muốn làm khó đại ca, ngài ấy là đang lo lắng ngươi sẽ bị người khác lợi dụng mà thôi"
Triệu Tử Kiệt nghe Triệu Tử Duệ nói như vậy hắn liền vội vàng phân bua.
"Thanh Nhi là một nữ nhân tốt, ta và nàng ấy là tự nguyện, phụ thân thật không nên cấm cản bọn ta"
"Nếu ca đã nói như vậy, chi bằng chúng ta liền khảo nàng ta một phen"
Triệu Tử Kiệt tuy có chút bất mãn thế nhưng hắn cũng không còn cách nào khác nên chỉ đành thỏa hiệp với Triệu
Tử Duệ.
Theo Như kế hoạch trước đó Triệu Tử Duệ đã sắp xếp năm tên to con bặm trợn giả vờ đánh đuổi Triệu Tử Kiệt, không cần nói cũng thừa biết những tên đó chính là người của Hắc Phong trại.
Lúc này Triệt Tử Kiệt mặt mày bầm tím thương tích đầy mình chạy thẳng vào bên trong kỹ viện, do hiện giờ là ban ngày cho nên hoàn toàn không có một vị khách nhân nào ở đây cả. Trưởng quầy nhìn thấy có một toáng người chạy vào hắn liền hô to gọi Mama. Lúc này Mama từ bên trong liền nhanh chân chạy ra xem là có chuyện gì.
"Ây do! Các vị quan khách đến thật là không đúng lúc rồi, các cô nương của Vạn Hoa Lâu chúng ta vẫn còn đang nghỉ ngơi a, mời các vị tối nay lại đến"
"Hừ! Ai nói bọn ta đến đây là tìm cô nương"
Mama nghe tên kia đáp lại như vậy bà liền nâng tay áo che miệng cười.
"Do! Các vị không phải đến tìm nữ nhân, chẳng lẽ là tìm nam nhân hay sao?"
"Đúng! Bọn ta đến đây là tìm một tên nam nhân" (°
Bà ta nghe vậy thì há hốc mồm. Một tên bên cạnh liền thẳng tay đánh lên đầu của tên kia một cái rõ đau và mắng.
"Ngươi nói ngốc cái gì đó, cái gì mà đến đây tìm nam nhân"
Sau khi mắng tên kia xong hắn lại quay sang nói với mama rằng
"Vừa rồi ta đã nhìn thấy có một tên chạy vào đây, bà tốt nhất nên giao người ra, nếu không đừng có trách, bọn ta cũng không phải phường dễ nói chuyện đâu"
Mama nuốt ngụm nước bọt liền cho gọi trưởng quầy đến.
"Lão Vương! Rốt cuộc hôm nay có tên nam nhân nào khác đã chạy vào đây hay không?"
"Lão bản! Thật sự là có. Triệu gia đại công tử vừa rồi đã chạy thẳng vào bên trong hậu viện"
"Tên đó tại sao lại chạy đến nơi này?"
Bên trong căn phòng của Kiều Thanh lúc này...
"Tử Kiệt! Chàng làm sao lại đến nông nổi này?"
"Thanh Nhi! Không kịp nữa rồi, nàng hãy cùng ta rời khỏi nơi đây đi"
Kiều Thanh vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì bên ngoài liền có người đạp cửa xông vào.
"Thì ra là ngươi trốn ở nơi này"
Kiều Thanh hốt hoảng lùi về sau hai bước. Triệu Tử Kiệt ngay lập tức quy gối xin tha.
"Đại ca! Xin các vị hãy thư thả cho ta ít thời gian, ta ngay lập tức sẽ trở xin phụ thân ngân lượng để trả cho các người a"
"Ngươi còn định lừa ai, bọn ta đã đến tận Triệu phủ rồi, Triệu lão gia ông ấy nói rằng đã rạch tên của ngươi ra khỏi gia phả họ Triệu, ngươi đã không còn là đại công tử Triệu gia nữa. Vậy ngươi định làm như thế nào để trả hết khoản nợ đó cho bọn ta đây?"
Triệu Tử Kiệt liền quay sang nắm lấy tay áo của Kiều Thanh mà van xin.
"Thanh Nhi! Thanh Nhi! Hiện tại ta chỉ còn có mình nàng thôi, số nợ đó ta không thể trả nối chi bằng nàng hãy trả giúp ta đi, chỉ có... Chỉ có năm ngàn lượng bạc mà thôi"
Kiều Thanh khẽ nhíu mày phất mạnh tay áo khiến cho Triệu Tử Kiệt té ngửa ra sàn nhà.
"Ngươi nghĩ ta ngốc đến nổi bỏ ngân lượng ra để cứu một tên tàn tật còn nghèo kiết xác như ngươi sao?"
Triệu Tử Kiệt không tin vào tai mình liền hỏi lại.
"Không... Không phải trước kia nàng đã nói là rất yêu ta sao? Nàng cũng không chê căn bệnh khó nói của ta, vậy những lời trước kia của nàng đều là giả hay sao?"'
"Đúng vậy! Ngươi chẳng mang lại cho ta được gì ta đây sao có thể ngu ngốc mà đi theo một tên vô dụng như ngươi được cơ chứ"
"Các vị đại ca! Trước kia hắn đã từng hành hạ đánh đập ta, lần này ta cũng muốn giữ hắn lại để trút giận một phen, các huynh hãy cầm lấy túi bạc này ra phía trước uống chút rượu ngon đi, sau khi xong chuyện ta liền gọi các huynh, hắn ta hiện tại cũng đã đến nông nổi này nếu có chạy cũng không đi xa được. Các huynh cứ yên tâm ta cũng sẽ xuống tay không nương tình với hắn đâu"
"Nếu cô nương đã nói như vậy, vậy bọn ta liền chờ ở bên ngoài, có chuyện gì cô nương liền hô to lên bọn ta ngay lập tức sẽ xông vào và cho hắn ta một bài học"
Sau khi những người kia rời đi Kiều Thanh liền thở phào nhẹ nhỏm và quay sang hối thúc người bên cạnh.
"Chàng còn thừ người ở đó làm gì? Sao không mau nhanh chân trốn thoát bằng cửa sổ đi"
Triệu Tử Kiệt bất ngờ hỏi lại.
"Nàng vừa nói gì?"
Kiều Thanh nhíu mày đẩy người kia về phía cửa sổ và khẽ nói
"Ta bảo chàng chạy đi, đi càng xa càng tốt, ta cũng không có đủ ngân lượng để trả cho bọn họ, nhưng ít ra ta có thể ở lại đây để đánh lạc hướng bọn chúng"
Triệu Tử Kiệt cảm động liền nắm lấy đôi tay của Kiều Thanh
"Thanh Nhi! Ta cứ ngỡ nàng không yêu ta, lúc nãy nàng khiến ta thương tâm đến chết mất"
Kiều Thanh khẽ mỉm cười đáp
"Thiếp sao lại không yêu chàng được cơ chứ, chàng là nam nhân duy nhất không chê bai thân phận dơ bẩn của thiếp, chàng cũng chính là người duy nhất muốn rước thiếp về làm thê tử, dù bên ngoài mọi người nói xấu về chàng như thế nào thì thiếp đều không tin, cái thiếp tin tưởng nhất chính là những gì chàng đã làm cho thiếp.
Chúng ta đừng dây dưa ở đây nữa, không khéo bọn chúng sẽ quay trở lại ngay đó, chàng đi nhanh đi"
Triệu Tử Duệ liền cười to khoái trí mà đẩy cửa đi vào
"Chúc mừng đại ca, chúc mừng đại tẩu"
"Đệ vào đây làm gì? Ta vẫn chưa nghe hết những lời thật lòng của Thanh Nhi đâu"
Kiều Thanh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra
"Tử Kiệt! Đây là thế nào?"
Triệu Tử Kiệt chột dạ cúi đầu không dám trả lời, lúc này Triệu Tử Duệ liền xung phong giải đáp thắc mắc của Kiều Thanh.
Kiều Thanh sau khi nghe xong không những không vui mà lại càng thêm tức giận mà ngay lập tức đuổi bọn người
Triệu Tử Kiệt ra khỏi phòng.
"Thanh Nhi! Nàng nghe ta nói đi, mọi chuyện đều là chủ ý của nhị đệ, ta thật sự cũng hết cách a"
Triệu Tự Duệ bên cạnh bất mãn bĩu môi chê trách
"Đại ca! Huynh cũng thật biết cách đùng đẩy trách nhiệm"
Người bên trong lúc này liền hét lên
"Chàng mau biến đi cho ta, cũng đừng để ta nhìn thấy mặt chàng lần nào nữa"
Triệu Tử Kiệt hốt hoảng định giải thích thêm nhưng Triệu Tử Duệ liền ngăn lại
"Đại ca! Nàng ấy chỉ là nhất thời nóng giận thôi huynh cũng đừng lo quá"
"Làm sao đệ biết, đệ không thấy thái độ lúc nảy của nàng ấy hay sao?"
Triệu Tử Duệ vênh mặt đắc ý mà nói
"Tâm lý nữ nhân đệ rất hiểu nha, huynh quên rằng đệ đã có tận ba vị nương tử xinh đẹp hay sao? Nên là đại ca cứ tin ở tiểu đệ này đi nga"
Triệu Tử Kiệt khẽ thở dài đôi mắt lưu luyến mà nhìn cánh cửa đóng kín trước mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]