🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tuyết Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn lại bị thương?"

Nhan Lạc Tuyết cúi đầu mím môi

"Đều là do muội.."

Nhan Thi Tình đỡ trán khẽ thở dài

"Giờ phút này cũng không phải là lúc truy vấn xem ai đúng ai sai... Mặc kệ trước tiên phải xem thương tích của hắn ta như thế nào trước, mọi chuyện còn lại cứ để sau nói"

Nhan Lạc Tuyết cùng mọi người đều lui ra hết chỉ còn Nhan Thi Tình ở lại để xem xét vết thương của Triệu Tử

Duệ. Nhan Thi Tình nhanh chóng đặt tay lên xem mạch tượng của Triệu Tử Duệ, đôi mày nàng khẽ nhíu lại

(Sao lại loạn như thế này)

Giờ phút này nàng không dám chần chừ hay lơ là, liền cho gọi người chuẩn bị mục dũng và nước nóng sau đó nàng thả vào bên trong một số loại thảo dược giúp tan máu bầm và có thể lưu thông khí huyết. Nàng phải rất khó khăn lăm mới đưa được người kia vào bên trong mục dũng

Lúc này đôi mi của Triệu Tử Duệ khẽ run, lờ mờ mở mắt ra hơi ngẩn đầu nhìn Nhan Thi Tình

"Cô nương..."

Vừa nói được hai từ lại tiếp tục hôn mê. Nhan Thi Tình khẽ thở dài

Hơn nữa canh giờ sau nước nguội dần, Nhan Thi Tình lại đỡ Triệu Tử Duệ ra khỏi mục dũng, thu xếp mọi thứ ổn thỏả, Nhan Thi Tình mới nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài

"Tỷ tỷ! Hắn sẽ không sao chứ?"

"Tâm mạch của hắn đã dần bình ổn, cũng không có gì đáng ngại nữa"

Nhan Thi Tình dừng một lúc lại nói tiếp

"Ta hỏi muội rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Nhan Lạc Tuyết đem mọi chuyện đã xảy ra bên dưới chân núi kể lại tường tận cho Nhan Thi Tình biết



Nhan Thi Tình khẽ thở dài

"Muội về phòng mình tự xem lại bản thân đi, tỷ không cho phép thì không được tự ý xuống núi, đã rõ chưa?"

Nhan Lạc Tuyết cúi mặt khẽ gật đầu sau đó ngoan ngoãn trở về phòng của mình

Về phần Nam Cung Tử Yên hiện giờ nàng chính là đang ngồi há hốc mồm phía trên mái nhà nơi Triệu Tử Duệ đang dưỡng thương phía bên dưới

[Hắn ta... Hắn ta chính là nữ nhân hàng thật giá thật, vậy tại sao hắn lại có thể cưới được thê tử? Chuyện này không phải là quá hoan đường hay sao?]

Nàng cứ ngồi chống cầm suy nghĩ mãi cũng không ra

(Rốt cuộc nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể có loại tình cảm khác biệt như vậy sao?)

Ở một nơi khác...

"Như Yên cô nương, để ta giúp cô một tay"

Liễu Như Yên khẽ mỉm cười

"Đa tạ huynh! Ta có thể tự làm được"

Tô Thiệu Phong ngượng ngùng gãi đầu nhìn theo bóng lưng của Liễu Như Yên

Trương Siêu khóe miệng khẽ câu lên tiến đến vỗ lên vai của Tô Thiệu Phong

"Ngươi đã có tình ý với nàng ta vậy tại sao không thử mạnh dạn thổ lộ xem, biết đâu nàng ta cũng có ý định với ngươi thì sao?"

"Huynh... Huynh đừng có nói lung tung, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Liễu cô nương thì không được tốt cho

เล็m"

Trương Siêu thái độ mỉa mai



"Người có học như các người cũng thật lắm trò, thích thì nói thích, tại sao lúc nào cũng phải ra vẻ văn nhã để làm gì?"

Trương Siêu đi vòng qua người của Tô Thiệu Phong không quên nói thêm mấy câu khiêu khích

"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nhanh tay ta e là bọn A Hố A Long sẽ không dễ dàng để vuột mất tiểu mỹ nhân này đâu..."

Tô Thiệu Phong tay nắm chặt đôi mày nhíu lại thành đoàn

(Nữ nhân mà ta muốn nhất định phải có được...)

"Liễu cô nương hôm nay lại gánh nước sao?"

Liễu Như Yên chỉ khẽ gật đầu rồi lướt qua Trương Thẩm

Trương thấm nhìn theo khẽ lắc đầu

Cuộc sống ở nơi này đối với Liễu Như Yên cũng không quá tệ, mỗi ngày nàng sẽ ra ngoài giặt giũ y phục thay người khác để nhận lại một ít ngân lượng, sau đó nàng lại sang thôn bên cạnh ai sai gì làm đó.

Nàng dung mạo như hoa như ngọc vô tâm vô phế không hề biết được chỉ vì vẻ ngoài của mình đã khiến cho bọn nam nhân ở nơi đây đều mê đắm và chìm trong dục vọng mong ước để có được nàng.

Liễu Như Yên nằm trên giường ôm chặt bộ y phục của Triệu Tử Duệ vào lòng hít thật sâu, nàng nhớ nhung tham luyển khí tức trên người phu quân của nàng, nàng nhớ đến những ngày không lo không nghĩ khi bên cạnh Triệu Tử Duệ, Nhớ đến những lúc Triệu Tử Duệ giả vờ ngốc nghếch. Mọi thứ như vừa mới hôm qua...

(Tướng công! Như Yên nhớ chàng...)

Hắc Phong sơn trại

Đêm đó Triệu Tử Duệ lại gặp ác mộng. Lần này Triệu Tử Duệ nhìn thấy một nơi gọi là Bình An trấn, Liễu Như Yên trên người vải thô đang ngồi giặc giũ bên con suối nhỏ, đột nhiên có một tên nam nhân một thân bạch y tựa như là thư sinh từ từ tiến đến gần nhằm mục đích muốn làm nhục Liễu Như Yên, Liễu Như Yên vùng vẫy nhưng không thể chống trọi lại sức mạnh của tên nam nhân đó... Đầu tóc nàng trở nên rối bời, y phục xộc xệch, nàng lê thân trở về nhà tìm một sợi dây thừng cột lên xà nhà với ý định tự tử...

Triệu Tử Duệ chợt bừng tỉnh, cả người mổ hôi ướt đẫm, Triệu Tử Duệ gục đầu hai tay đỡ trán thì chợt nhìn thấy

Nhan Thi Tình đang ngồi bên dưới dựa vào thành giường mà ngủ thiếp đi

Triệu Tử Duệ vỗ vỗ vào mặt mình cho tỉnh táo sau khi đã xác định được mình đang ở Hắc Phong trại, Triệu Tử Duệ khẽ thở dài sau đó bước chân xuống dường nhẹ nhàng bế Nhan Thi Tình lên giường cẩn thận đắp chăn lại cho nàng

(Giấc mộng vừa rồi cũng quá chân thật đi, không được! Ta phải lên đường tìm đến nơi gọi là Bình An trấn xem sao, nếu có thể gặp được nương tử thì càng tốt, ta muốn nghe chính miệng nàng ấy nói ra những lời ở trong lòng mình]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.