Chương trước
Chương sau
Triệu Khánh trở về Càn Nguyên cung phục chỉ với Hoàng đế.

Vệ Ly Mặc ngồi sau ngự án, múa bút thành văn trên tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên, "Trở lại rồi à, Hi quý nhân có biểu cảm gì?"

Triệu Khánh.... Lời này nên trả lời như thế nào đây, đương nhiên là cao hứng.

"Hi quý nhân tất nhiên là vô cùng mừng rỡ, đối với việc Hoàng Thượng ban thưởng phong hào, trên mặt biểu hiện sự kinh ngạc không dám tin! Hi quý nhân còn bảo nô tài nhắn cho Hoàng Thượng, cảm ơn trà Hoàng Thượng đưa tới."

Vệ Ly Mặc thầm nghĩ đến biểu tình kinh ngạc của Hi quý nhân, khóe miệng khẽ nhếch, tâm tình sung sướng nói không nên lời. Dung mạo của Tiêu thị, nếu là trước kia, thật sự không phải kiểu hắn thích. Không phải nói nàng không xinh đẹp, nữ tử có thể trúng cử tiến cung, nhan sắc không thể bàn cãi, hoa dung nguyệt mạo, thanh nhã tú mỹ, đó là điều kiện cơ bản nhất để vào cung.

Nói hắn không yêu thích, đó là bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu thị hơi có chút mượt mà. Hắn thích nhất là mỹ nhân mặt trái xoan, eo nhỏ dương liễu, điều này ở Đại Cảnh triều căn bản cũng không phải là bí mật gì.

Lẽ ra dung mạo giống như Tiêu thị, hẳn sẽ bị phai mờ trong hậu cung mới đúng, nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho hắn tình cờ gặp nàng đang chơi đùa trong rừng đào, để cho hắn thấy được một mặt khác trên người Tiêu thị, xinh đẹp, hoạt bát, đơn thuần, đây là dạng mỹ nhân trước giờ chưa từng có trong hậu cung của hắn.

Đêm đó liền nhịn không được chiêu nàng thị tẩm tại Càn Chính điện. Hắn cảm thấy cùng Tiêu thị nói chuyện rất thú vị, ở trong mắt nàng, hắn không nhìn thấy kinh sợ thiên nhân* và sự cẩn trọng đối với Hoàng đế, cho nên ở chung với nàng rất thoải mái.

*kinh sợ thiên nhân: kính trọng, sợ hãi đối với những người bề trên

Biểu hiện của Tiêu thị ở trên giường cũng vượt quá tưởng tượng của hắn. Không phải nói Tiêu thị rất thành thạo, mà hoàn toàn ngược lại, nàng tuyệt đối là lần đầu tiên, Tiêu thị đỏ mặt ngượng ngùng cùng với sự ngây thơ vô tri đối với chuyện giường chiếu không phải giả bộ là có thể làm được.

Nằm ngoài dự liệu của hắn chính là làn da trắng nõn, mềm mại mê người của Tiêu thị, còn có giọng nói dịu dàng uyển chuyển kia, thật sự là một vưu vật trời sinh, làm cho đế vương từ trước đến nay không trọng nữ sắc như hắn muốn ngừng mà không được, sa vào trong đó.

Có người từng nói, muốn thích một nữ nhân xa lạ, liền phải thích thân thể của nàng trước.

Ở hậu cung ba ngàn giai lệ, cùng Hoàng đế nói chuyện yêu đương, đó là không có khả năng. Vĩnh Xương đế từ nhỏ tiếp nhận giáo dục của đế vương, nữ nhân đối với hắn mà nói, chỉ là gia vị lúc nhàn rỗi sau khi bận rộn những chính sự ở tiền triều, là công cụ sinh con nối dõi tông đường.

Lúc thích thì sủng ái nhiều một chút, thăng chức vị, ban thưởng vật phẩm trân quý. Lúc không thích liền vứt bỏ sau đầu, không có nửa phần thương tiếc đồng tình.

Hậu cung ba ngàn giai lệ, mỹ nhân quá nhiều, có rất nhiều người chờ hắn sủng hạnh, chỉ là hắn có thích hay không thôi.

Hi quý nhân này chính là một trong những mỹ nhân thú vị mà hắn mới phát hiện, ở chỗ Hi quý nhân, khiến hắn cảm nhận được sự thoải mái khi ở cạnh và sự vui thích trong chuyện giường chiếu.

Là thể nghiệm mà hắn chưa bao giờ có trên người tất cả phi tần trong hậu cung, mới lạ lại kích thích.

Vệ Ly Mặc lắc đầu, lạc đề, lạc đề, hắn là một đế vương cần chính yêu dân, hiện tại đang xử lý chính vụ.

Triệu Khánh nhìn Hoàng Thượng thất thần, xem ra là đang nghĩ tới chuyện gì cao hứng, tay phải giơ bút lông đã nửa ngày không nhúc nhích rồi.

Ý chỉ tấn phong của Tiêu Uyển Từ chỉ trong một nén hương đã truyền khắp các cung - - không nghĩ tới Tiêu thường tại lại thành một Ý tần khác.

Phi tần lâu năm có người âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cũng có người không thèm để tâm.

Người mới vào cung trong lòng tràn đầy hâm mộ ghen tị, Hoàng Thượng biểu hiện hào phóng như vậy, các nàng cần phải tranh thủ sớm ngày thị tẩm mới được, thị tẩm đồng nghĩa với thăng chức nha!

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy có động lực cực độ rồi. Nhìn xem Ý tần, Hi quý nhân còn có Liễu tần, người nào không phải vừa tấn thăng, vừa ban thưởng. Phương tiểu nghi trực tiếp được mọi người tự động bỏ qua, đó là do Phương tiểu nghi không có bản lĩnh thì có thể trách ai.

Tuy Tiêu Uyển Từ chỉ được tấn phong làm quý nhân chính lục phẩm, nhưng các cung vẫn sai người đưa quà mừng tới. Thậm chí còn tự mình đến chúc mừng nàng thăng chức, trong lúc nhất thời Cẩm Hoa điện náo nhiệt hẳn lên.

Chỉ là những phi tần này ôm tâm tư gì đến, vậy thì không biết được.

Tiêu Uyển Từ cũng lười suy đoán, ứng phó với những người này thật là đau đầu, ríu rít, ngươi một câu ta một câu, ở trong Cẩm Hoa điện nói không ngừng.

"Hi tỷ tỷ lần này thăng chức, trừ Ý tần ra, trong đám người mới chúng ta là đặc biệt nhất đấy." Nữ tử mỉm cười khen tặng Tiêu Uyển Từ, chính là Hướng thuận thường lấy vị trí ngang hàng với Tiêu Uyển Từ lúc vào cung.

Hướng thuận thường tướng mạo tươi mát động lòng người, cũng là một mỹ nhân.

"Đúng nha, đúng nha, tăng liền hai cấp, còn ban thưởng chữ Hi phong hào, có thể thấy được sự yêu thích của Hoàng Thượng đối với tỷ tỷ, Hi tỷ tỷ phải thay tỷ muội chúng ta nói tốt vài câu trước mặt Hoàng Thượng nha!"

Sử thải nữ tươi cười như hoa, nói ra mục đích ba người đến Cẩm Hoa Điện.

Gia tộc nàng không nổi bật, lấy vị phân cuối cùng chính bát phẩm thải nữ nhập cung, tú nữ cấp bậc ngang nhau với nàng còn có Diệp thục nữ, trong hậu cung này, họ là người có phân vị thấp nhất.

Không đúng, không đúng, trong cung còn có một người quanh năm không thấy thánh nhan - Tiền canh y, so với hai nàng vị phân còn thấp hơn một cấp.

Tiền canh y xuất thân là cung nữ, sau khi được Vĩnh Xương đế sủng hạnh phong canh y, liền ném ra sau đầu. Vĩnh Xương đế chắc đã sớm không nhớ nổi trong hậu cung còn có người này.

Lần trước đến Thúy Lục hiên bái phỏng Ninh mỹ nhân, nàng đã ở Vĩnh Ninh cung gặp qua Tiền canh y này, mặc quần áo cũ, ngay cả cung nữ bên người cũng không sai khiến được, ngẫm lại cuộc sống như vậy, Sử thải nữ liền toát mồ hôi lạnh.

Nàng vẫn còn trẻ, không muốn trải qua ngày tháng sau này như vậy ở hậu cung.

Vốn nàng và Tô tần ở cùng Vĩnh Phúc cung, lẽ ra không cần phải bỏ gần cầu xa, nhưng từ sau khi người mới vào cung, Tô tần cũng đã mấy tháng không được gặp Hoàng Thượng.

"Trong cung này, người không có ngàn ngày tốt, hoa không có trăm ngày đỏ, giữa tỷ muội nên chăm sóc lẫn nhau mới có thể lâu dài, người nói có đúng không, Hi tỷ tỷ." Người nói chuyện chính là Diệp thục nữ.

Phụ thân của Diệp thục nữ là tu soạn Hàn Lâm Viện, thi thư gia truyền, nói một câu thơ ám chỉ tình cảnh của Tiêu Uyển Từ.

Tiêu Uyển Từ giống như không nghe thấy mấy người này nói chuyện với nàng, chậm rãi thưởng thức trà trong tay.

Đây là hồng trà Võ Di Hoàng Thượng vừa ban thưởng, nước trà đỏ tươi, vào miệng dịu ngọt, thuần hương mềm mại, tốt hơn rất nhiều so với trà tối qua nàng pha cho Hoàng Thượng, ngay cả tục nhân* như nàng không thích trà, cũng nhịn không được uống nhiều thêm vài ngụm.

*tục nhân: người tầm thường

Không hổ là cống phẩm tiến cống!

Nghe mấy người trong điện, ngươi một câu ta một câu, Tiêu Uyển Từ âm thầm mỉa mai, mấy người này coi nàng là kẻ ngốc sao.

Còn để cho mình đem các nàng giới thiệu cho Hoàng đế, có cơ hội này, nàng tại sao không tự mình giữ lại. Trong cung này, ai sẽ ghét bỏ bản thân nhiều thánh sủng chứ?

Nếu những người này được sủng ái, vậy không phải nàng thất sủng sao. Nàng sẽ không tự bê đá đập chân mình đâu!

Một tháng thời gian Hoàng đế thị tẩm cũng chỉ hơn mười lần, sói nhiều thịt ít, nàng còn muốn Hoàng Thượng có thể đến Cẩm Hoa điện nhiều thêm vài lần để cải thiện cuộc sống đây.

Tiêu Uyển Từ vẫn hiểu được, ở hậu cung, người khác được sủng ái cũng là của người khác, chỉ có mình được sủng ái mới là của mình, tuy rằng khuôn mặt nàng nhỏ nhắn ngây ngô có tính lừa gạt, nhưng cũng không phải ngốc thật, thật sự cho rằng nàng là tính tình mềm mại sao.

Mọi người thấy chính mình nói nửa ngày nhưng thái độ của Hi quý nhân dầu muối đều không vào, nhất thời có chút sốt ruột. Ý tần lạnh lùng cao ngạo, khó có thể câu thông, Hi quý nhân này cũng không dễ nói chuyện như bề ngoài nha!

"Hi tỷ tỷ, có thể cho chúng ta một câu trả lời thỏa mãn không, nếu sự việc thành công, ngày sau các muội muội sẽ không quên ơn dìu dắt của tỷ hôm nay."

Sử thải nữ là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn, khẩu khí bắt đầu hùng hổ dọa người.

Tiêu Uyển Từ đặt chén trà xuống, giọng nói lạnh nhạt, "Các vị muội muội có thể tới Cẩm Hoa điện của ta ngồi một chút, ta tất nhiên là vạn phần vui mừng, chỉ là thỉnh cầu của các muội, ta thật sự không làm được."

Sử thải nữ vừa định mở miệng phản bác, Tiêu Uyển Từ khoát tay.

"Sử muội muội nghe ta nói xong khó xử của ta, mở miệng phản bác cũng không muộn."

Tiêu Uyển Từ thấy mọi người không nói chen vào, mới chậm rãi mở miệng, "Thứ nhất, ta chỉ là quý nhân nho nhỏ vừa mới hầu hạ hai ngày, vị phân thấp kém, không có tiếng nói gì, nào có tư cách góp lời trước mặt Hoàng Thượng."

"Thứ hai, thánh ý khó dò, cũng không phải phi tử như ta có thể đoán được, Hoàng Thượng muốn đi đâu, đó là tự do của người, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng không có quyền can thiệp, huống chi ta chỉ là một phi tần."

"Thứ ba, theo quy củ hậu cung thì chỉ có chủ vị nương nương mới có tư cách tiến cử phi tần trong cung mình, hơn nữa Hoàng Thượng có nguyện ý hay không, cũng phải xem ý tứ của người, cho nên ta không có khả năng sau khi biết quy định này, còn biết rõ mà cố phạm."

"Còn thứ tư, cũng là điều quan trọng nhất, ta nghĩ Hoàng Thượng sẽ không muốn thấy chúng ta - những người mới này tạo thành đồng minh đâu. Hoàng Thượng kiêng kị nhất cái gì, chắc hẳn tỷ muội ở đây không phải không biết. Ý trong lời nói của Diệp thục nữ ta cũng minh bạch, nhưng khó xử của ta, các vị muội muội đều thông minh, nhất định có thể hiểu được. Ta bây giờ thật sự là không làm được chuyện mạo hiểm để có nguy cơ thất sủng như vậy, thỉnh các vị muội muội thông cảm."

Lời nói sắc bén của Tiêu Uyển Từ đem lợi và hại liệt kê ra, nói đến nước này, các nàng thỉnh cầu cũng có chút quá đáng.

Không ai lại mạo hiểm thất sủng để đặt cược vào sự giúp đỡ của người khác trong tương lai. Hiện tại nắm trong tay thánh sủng mới là thật, những lời hứa hẹn mờ mịt là không đáng tiền nhất.

Không nói đến Tiêu Uyển Từ so với mấy người ở đây phân vị cao hơn, hiện tại người ta còn được Hoàng Thượng sủng ái, cũng không phải người mà các nàng có thể đắc tội.

Tiêu Uyển Từ thấy bọn họ không còn bức bách, lại lên tiếng an ủi, "Thật ra các vị muội muội đều vô cùng xinh đẹp, tư sắc tốt hơn ta rất nhiều, cho nên các vị hoàn toàn không cần phải nóng lòng như thế. Đều là người mới, rất nhanh có thể đến phiên các muội muội hầu hạ thánh giá. Đến lúc đó lại luống cuống tay chân, các muội muội vì sao hiện tại không sớm bắt đầu chuẩn bị."

"Ta chỉ có thể nói đến đây."

Tiêu Uyển Từ cũng không biết mình còn có tài ăn nói bậc này, vì nhanh chóng đuổi những phi tử bệnh nặng hết thuốc chữa này đi, cũng đủ liều mạng, ngay cả lời hạ thấp mình cũng nói ra.

Nàng cũng không phải Ý Tần, không làm được bộ dáng trong trẻo lạnh lùng kia, chẳng lẽ trên mặt nàng thật sự viết ba chữ dễ nói chuyện.

Ai, chẳng lẽ về sau nàng cũng phải mang biểu cảm người sống chớ lại gần. Nàng không cần tỷ muội gì, tỷ muội ở hậu cung đều như dao nhọn, làm người ta khó lòng phòng bị a!

Tiêu Uyển Từ cảm thán: Ứng phó với những phi tần hậu cung này quả thực so với hầu hạ Vĩnh Xương Đế còn mệt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.