Chương trước
Chương sau
Lúc Tiêu Uyển Từ kéo lê thân thể mệt mỏi trở lại Cẩm Hoa điện trăng đã trên đỉnh đầu. Nhưng nô tài của Cẩm Hoa điện đều không có một ai đi ngủ, vì họ hưng phấn đến mức không ngủ được.

Sau khi tiễn tiểu thái giám khiêng kiệu Càn Nguyên cung đi, Tiêu Uyển Từ liền phân phó Thu Quả về nghỉ trước, dù sao Thu Quả cũng bận rộn cả đêm, bên cạnh nàng còn có mấy người Tế Vũ, Yên Tú hầu hạ.

Tiểu Ngũ Tử chỉ huy những thái giám còn lại, chuẩn bị đem từng thùng nước nóng đổ vào thùng gỗ trong tịnh phòng.

Sau khi tiểu chủ nhà mình trở lại Cẩm Hoa điện chắc chắn muốn tắm rửa thay quần áo trước, ở trong cung nếu ngay cả chút nhãn lực này cũng không có, vậy không cần lăn lộn nữa, trực tiếp về nhà thì tốt hơn.

Tế Vũ và Yên Tú hầu hạ tháo trang sức quần áo trên người tiểu chủ nhà mình xuống.

Tiêu Uyển Từ lười biếng dựa vào thùng tắm nước nóng.

Cái loại cảm giác thực cốt tiêu hồn* này, đến bây giờ còn chưa thối lui trong thân thể nàng.

*thực cốt tiêu hồn (蝕骨銷魂): có thể hiểu là cảm giác sung sướng đến tận xương tủy

Trách không được nữ nhân trong hậu cung đều muốn được Hoàng đế sủng ái, ngoại trừ có thể đạt được quyền lợi cao hơn, vui thích giữa nam nữ cũng là nguyên nhân mà các phi tần muốn được Hoàng đế sủng ái.

Suy cho cùng hậu cung chỉ có một mình Hoàng đế là nam nhân bình thường, ngoài việc cố gắng hết sức để được Hoàng đế sủng hạnh thì cũng không có con đường nào khác để đi.

"Hoàng Thượng thật không biết thương tiếc tiểu chủ một chút, da thịt tiểu chủ vô cùng mịn màng, làm sao chịu đựng được giày vò như vậy." Tế Vũ nhìn trên người Tiêu Uyển Từ xanh xanh tím tím, nhịn không được oán giận Vĩnh Xương Đế.

"Không sao, bôi Hóa ứ cao*, ngày mai có thể tiêu hết bảy tám phần, ngươi không cần quá lo lắng, hơn nữa, Hoàng Thượng cũng không phải người mà chúng ta có thể nói đến, hiểu chưa?"



*hóa ứ cao: thuốc có tác dụng lưu thông huyết dịch, tiêu tán ứ huyết

Tiêu Uyển Từ nhắc nhở Tế Vũ, trong cung, lời như vậy tuyệt đối không thể nói, tuy trong tịnh phòng chỉ có hai người, nhưng chỉ sợ tai vách mạch rừng. Ở trong hoàng cung này, ngay cả tảng đá cũng có thể mở miệng nói chuyện được.

"Nô tỳ hiểu, chỉ là có chút đau lòng tiểu chủ." Tế Vũ giải thích.

Tiêu Uyển Từ yên tâm gật đầu, biết Tế Vũ là người có chừng mực. Chỉ là đột nhiên nhìn thấy dấu vết trên người nàng mới cảm thấy đau lòng mà thôi.

Thật ra là Tế Vũ hiểu lầm, những dấu vết xanh tím kia chỉ là dấu hôn của Vĩnh Xương Đế.

Nàng da thịt mềm mại trắng nõn, thoạt nhìn có vẻ đáng sợ, kỳ thật bôi Hóa ứ cao một ngày là có thể tiêu tan bảy tám phần.

Tế Vũ không hiểu chuyện nam nữ trên giường, cho nên nhìn mới đau lòng.

Trong phòng, Tế Vũ nhẹ nhàng bôi thuốc cho tiểu chủ nhà mình.

"Tiểu chủ, người đoán xem ngày mai người có thể tấn vị không?" Tế Vũ khát khao hỏi.

Tiêu Uyển Từ cảm thấy buồn cười, Tế Vũ cũng quá nóng lòng, chẳng phải có câu: "dục tốc bất đạt" sao, chuyện tấn hay không tấn vị còn không phải chỉ cần một câu của Hoàng đế.

Nàng không biết những phi tần khác thị tẩm như thế nào, nàng chỉ làm theo cảm giác của nàng thôi.

Mặc dù kiếp trước nàng cũng xem qua chuyện nam nữ này trên máy tính, nhưng cái này không giống như tự mình thực hành trực tiếp, đầu óc nàng trở nên choáng váng, mơ hồ, nhưng âm thanh xấu hổ kia nàng cũng không đè nén mà phát ra. Nếu như tối mai Vĩnh Xương Đế còn chiêu nàng thị tẩm, điều này nói rõ suy nghĩ của nàng là đúng, nếu ngày mai không chiêu nàng thị tẩm nữa, nàng sẽ nghiên cứu lại một chút con đường sau này nên đi như thế nào, dù sao ở hậu cung còn trông cậy vào Hoàng đế sủng hạnh để có cơm ăn, áo mặc và phân vị.

Tuy nói ra có chút đáng buồn, nhưng đây chính là con đường mà mỗi nữ nhân tiến cung đều phải đi, cũng không có ai cao quý hơn ai.

Tiêu Uyển Từ không thèm để ý cười cười, "Cái này ai có thể nói chắc chắn, tất cả phải xem tâm tư của Hoàng Thượng thế nào, tấn vị hay không còn không phải chỉ là Hoàng Thượng nói một câu sao."

"Cho dù không giống Ý tần liên tục tấn hai cấp, ít nhất cũng có thể tấn một cấp như Liễu tần." Tế Vũ có vài phần mong đợi.

Chuyển đề tài, Tế Vũ tiếp tục nói: "Tiểu chủ có điều không biết, đại cung nữ Hoa Khê bên cạnh Ý tần đuôi cũng sắp vểnh lên trời rồi, dáng vẻ vênh váo tự đắc trông rất đáng giận."

Tế Vũ vừa nói vừa khoa trương học bộ dáng vênh váo tự đắc của Hoa Khê, đầu ngẩng cao, mang theo vẻ mặt ngạo mạn.

Tiêu Uyển Từ bị vẻ mặt ra dáng của Tế Vũ chọc cười, cười nhạo nói: "Đâu có khoa trương như ngươi làm, chỉ là hơi kiêu ngạo một chút thôi."

Ý tần tính tình có chút lạnh lùng cao ngạo, bởi vì bộ dạng xinh đẹp, cho nên cũng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn có chút thưởng thức phong thái nữ thần như vậy, đây gọi là mỹ nhân không thể khinh nhờn.



Nhưng cung nữ thiếp thân không có phần tài mạo kia cũng học theo điệu bộ của nàng, cảm giác có chút cao ngạo, làm cho người ta thấy vênh váo hung hăng.

"Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm." Tiêu Uyển Từ thúc giục Tế Vũ, đêm đã rất khuya.

Tế Vũ đáp ứng, đứng dậy thổi tắt mấy ngọn nến trong tẩm điện, rời khỏi nội thất. Ngoài tẩm điện có một cái giường nhỏ chuyên dùng để cung nữ trực đêm nghỉ ngơi.

(Mọi người xem trên wattpad @chinguyen13042002 để ủng hộ mình nha)

Tiêu Uyển Từ nằm trên giường rộng, lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng chậm rãi sắp xếp lại mọi chuyện. Buổi trưa hôm nay, nàng chỉ cùng Thu Quả trộm đi một chuyến đến rừng đào bên cạnh Ngọc Phù cung, buổi chiều sau bữa tối liền nhận được ý chỉ thị tẩm, cái này có phải có liên quan gì hay không. Bằng không nàng thật sự đoán không ra, nguyên do hôm nay nàng có thể thị tẩm so với những người mới khác.

Chẳng lẽ hôm nay ở rừng đào còn có Hoàng đế. Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Uyển Từ có chút bối rối.

Bộ dáng của nàng trong rừng đào thực sự không tao nhã, nếu sự thật là vậy thì sét hãy đánh chết nàng đi!!!

Quên đi không nghĩ nữa, có lẽ Hoàng đế có sở thích đặc biệt, không thích nữ tử đoan trang tao nhã, chỉ thích mỹ nhân quyến rũ, Tiêu Uyển Từ tự luyến nghĩ.

Bỗng nhiên, lại nghĩ đến cảnh nàng cùng Vĩnh Xương Đế hai người lăn lộn tại Càn Chính điện, trong nháy mắt hai má nàng đỏ bừng như lửa đốt, khuôn mặt trắng nõn hiện lên hai đám mây hồng.

Nếu làm bạn giường, Vĩnh Xương Đế vẫn là một người đàn ông rất hợp cách, mơ hồ trong lúc miên man suy nghĩ, Tiêu Uyển Từ dần tiến vào mộng đẹp.

Trời vừa tờ mờ sáng, Thu Quả nhẹ giọng đánh thức Tiêu Uyển Từ đang ngủ say.

Tiêu Uyển Từ mơ màng dụi đôi mắt còn ngái ngủ, ngồi trên giường một hồi lâu mới tỉnh táo, hiểu ra được tình cảnh của mình.

Đêm qua nàng đã được Vĩnh Xương Đế sủng hạnh, sáng nay phải đi Phượng Nghi cung và Từ Thọ cung thỉnh an.

Ở trong hậu cung, phi tần chưa được Hoàng đế sủng hạnh là một tồn tại vô cùng xấu hổ, ngay cả tư cách đi thỉnh an Hoàng Hậu, Thái Hậu cũng không có. Theo quy củ hậu cung, người mới lần đầu tiên thị tẩm, ngày hôm sau phải đến Phượng Nghi cung thỉnh an và kính trà cho Hoàng Hậu nương nương, chỉ khi Hoàng Hậu uống chén trà mà người mới tự tay dâng thì mới xem như được chủ nhân hậu cung chính thức tán thành, là một thành viên chân chính của hậu cung.

Mặc dù hiện tại Hạ Hoàng Hậu bệnh nặng, miễn cho phi tử các cung thỉnh an buổi sáng, quy củ kính trà này lại chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng dù thế nào nàng vẫn phải đi Phượng Nghi cung một chuyến, miễn cho về sau bị người có tâm lật ra nói là ỷ sủng mà kiêu.

Hạ Hoàng Hậu có gặp hay không cũng không quan trọng, nàng chỉ cần tuân theo quy củ là được rồi.

Tuy rằng Hạ Hoàng Hậu không được Vĩnh Xương Đế yêu thích, nhưng trên danh nghĩa vẫn là chính thê của Hoàng đế, là người đứng đầu hậu cung, nên được hưởng phần quyền lợi này. Muốn đứng vững gót chân tại đây, thì không thể đắc tội Hạ Hoàng Hậu, cho dù Hạ Hoàng Hậu bây giờ còn ốm yếu nằm trong Phượng Nghi cung, nhưng phi tần hậu cung này ai cũng không dám coi thường nàng ta. Nếu thật sự bị Hạ Hoàng Hậu lòng dạ hẹp hòi ghen ghét, bóp chết một chính thất phẩm nho nhỏ như nàng còn không đơn giản như bóp chết một con kiến sao.

Tất nhiên nếu nàng có thể được Vĩnh Xương Đế sủng ái thì lại là chuyện khác.

Sau khi đi Phượng Nghi cung chuyến này, chỉ cần Hạ Hoàng Hậu vẫn không khôi phục quy củ phi tần thỉnh an buổi sáng, nàng có thể trước sau như một không cần đi Phượng Nghi cung thỉnh an. Trong lòng Tiêu Uyển Từ âm thầm cầu nguyện, bệnh này của Hạ Hoàng Hậu khỏi hẳn càng muộn càng tốt, không phải nàng ác tâm, không mong Hạ Hoàng Hậu được khỏi bệnh, chỉ là cuộc sống không thỉnh an này thật tốt, mỗi ngày không cần rời giường sớm, không những có thể ngủ nướng, mà ngay cả cuộc sống hậu cung cũng thanh tịnh.



Cung nhân Cẩm Hoa điện bưng dụng cụ rửa mặt nhẹ nhàng tiến vào tẩm điện, bắt đầu hầu hạ Tiêu Uyển Từ rửa mặt chải đầu.

Thu Quả ở bên cạnh thấp giọng hỏi: "Hôm nay tiểu chủ muốn chải kiểu tóc gì?"

"Chải kiểu tóc đơn giản là được rồi, hôm nay đi Phượng Nghi cung, trang phục không nên quá hoa lệ."

Ăn mặc quá lộng lẫy vậy thì không phải đi thỉnh an, ngược lại giống như là nàng đi thị uy, nàng tuyệt đối không phạm sai lầm ngu ngốc như vậy.

Thu Quả theo yêu cầu của Tiêu Uyển Từ, giúp nàng búi tóc, đơn giản nhưng không mất trang trọng, không có gì đặc biệt để cho người ta cảm thấy được sủng ái mà kiêu ngạo. Kết hợp với lối trang điểm thanh nhã và khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, ngược lại làm cho Tiêu Uyển Từ trông xinh xắn đáng yêu.

Tiêu Uyển Từ chuẩn bị xong liền mang Thu Quả ra khỏi Cẩm Hoa điện.

Bên ngoài Ngọc Phù cung, không khí mùa hè dày đặc, khắp nơi vạn vật xanh tươi, hoa cỏ cây cối các nơi được cung nhân cắt tỉa chỉnh tề, ngay cả cành khô lá rụng cũng rất ít nhìn thấy.

Đi trên cung đạo*, Tiêu Uyển Từ giống như một đứa trẻ tò mò, nhìn đông nhìn tây các nơi trong hoàng cung, đối với cái gì cũng mang theo vài phần hiếu kỳ. Thấy thời gian còn sớm, Thu Quả vừa đi vừa chậm rãi giới thiệu từng cung điện mình nhìn thấy cho tiểu chủ.

*cung đạo: đường đi trong cung

"Lâm Hoa cung chủ vị là Mạnh thục nghi, Mạnh thục nghi dưới gối dưỡng dục vị công chúa duy nhất của Hoàng Thượng, Nhu Gia công chúa. Mặc dù Mạnh thục nghi không được sủng ái nhưng bởi vì Nhu Gia công chúa, Hoàng Thượng thỉnh thoảng sẽ đến Lâm Hoa cung của Mạnh thục nghi ngồi chốc lát, nhìn Nhu Gia công chúa một chút, cho nên Thượng Cung cục đối với Lâm Hoa cung cũng không dám chậm trễ."

"Vậy mấy năm nay, trong cung ngoại trừ Nhu Gia công chúa ra đời, không có phi tần nào khác từng mang thai hoàng tự sao?" Tiêu Uyển Từ lời nói có chút nghi hoặc.

Nghe nói trước khi người mới vào cung, hậu cung của Vĩnh Xương Đế cộng lại cũng có một hai chục người, không thể nào trong vòng bốn năm sau khi Hoàng đế đăng cơ, ngoại trừ một công chúa sống sót, ngay cả cung phi mang thai cũng không có. (Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử là trước khi hoàng đế đăng cơ, sinh ra ở Đông cung Thái tử.) Nếu thật sự là như vậy, hậu cung của Vĩnh Xương Đế này cũng quá đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.