Chờ cung nhân hầu hạ Càn Chính điện vừa lui xuống, tẩm điện chỉ còn lại hai người Vệ Ly Mặc và Tiêu Uyển Từ, trong không khí nhất thời tràn ngập hơi thở mập mờ.
Tiêu Uyển Từ ngoan ngoãn cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn ưu mỹ, khuyên tai trân châu trên vành tai khéo léo chập chờn dưới ánh đèn, càng thêm mê ly.
Hai người không quen biết lăn lộn trên giường, nàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy xấu hổ không thôi. Nghe cung nhân nói tính tình Hoàng Thượng không tốt, cũng không biết là thật hay giả.
"Ái phi, ngươi vẫn luôn cúi đầu nhìn gạch xanh, chẳng lẽ gạch xanh Càn Chính điện này so với trẫm còn đẹp hơn sao?" Vệ Ly Mặc mở miệng trước, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, chỉ là trong giọng nói mang theo vài phần trêu tức.
Tiêu Uyển Từ một đầu hắc tuyến*, khi gặp Hoàng Thượng không phải đã nói không thể nhìn thẳng long nhan, phải cúi đầu thuận mắt sao? Nàng làm như vậy chẳng lẽ không đúng.
*hắc tuyến: vạch đen. Giống icon 3 vạch đen trên đầu, ý chỉ cạn lời, bất lực
"Viên gạch xanh Càn Chính điện nào đẹp bằng Hoàng Thượng, là thiếp nhát gan, không dám nhìn thẳng mặt rồng mà thôi. Cô cô giáo dưỡng cũng từng nói, nhìn thẳng mặt rồng là tội lớn." Tiêu Uyển Từ nhẹ nhàng giải thích.
Nhát gan? Tiêu thường tại này là đang nói chính nàng sao? Hắn vẫn nhớ rõ lúc điện tuyển, Tiêu thường tại còn len lén liếc hắn vài lần, lúc này lại nói mình nhát gan...
"Vậy ái phi định vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-tranh-lam-sung-phi/2056334/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.