Lúc này, Thập Nhất nhớ tới cái gì, duỗi tay mở hòm thuốc ra, đem nhân sâm đã bị dùng đi một đoạn, lấy ra cho Dương Thạch Phong xem, “Dương Thạch Phong ngươi xem, ngươi thật vất vả tìm được nhân sâm này cho ta đã bị dùng mất một đoạn. Kết quả chỉ thu được một lượng rưỡi bạc, hôm nay thật là quá mệt, ta hiện tại càng ngày càng ngốc, đều là bị ngươi lây bệnh.”
Dương Thạch Phong bị âm thanh oán niệm đau lòng của Thập Nhất chọc cho không nhịn được lặng lẽ cười, trong miệng dỗ dành nàng, “Không sao, ta lại đi trong núi tìm cho ngươi, nhất định còn có thể tìm được, ngươi đừng đau lòng.”
Thập Nhất mắt trợn trắng nhìn hắn, “Ngươi nghĩ nhân sâm dễ tìm được như vậy sao? Ngươi có thể tìm được cái này đều là nhờ vận khí tốt, nếu còn có thể tìm được thì mới là lạ.”
Dương Thạch Phong tiếp tục an ủi, “Không có quan hệ, chắc chắn còn có thể tìm được, về sau ta mỗi lần đi săn thú đều tìm một chút. Một ngày tìm không thấy thì hai ngày, hai ngày tìm không thấy thì ba ngày, ba ngày không được thì ba tháng, kiểu gì cũng có thể tìm được, có phải hay không?”
Thập Nhất nghe vậy sửng sốt, biểu tình đột nhiên phai nhạt xuống dưới. Nàng đợi không được, không lâu nữa nàng sẽ rời đi, đến lúc đó hắn tìm được rồi thì có thể cầm đi bán lấy tiền, có tiền có thể xây căn phòng lớn, sẽ không còn nghèo như vậy nữa? Thập Nhất không muốn nói chuyện tiếp, nhìn phong cảnh bên đường.
Trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-qua-chi-nong-phu-y-nuong/4485001/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.